Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải vực Hồng Nguyệt, bí cảnh Thiên phẩm.

Một ngọn núi khổng lồ được mây mù màu trắng bao phủ, trên đỉnh núi có một tòa cung điện vàng son lộng lẫy.

Vương Hâm đứng trên một gốc cây đại thụ chọc trời, nhìn cung điện phía xa.

Hắn tiến vào bí cảnh Thiên phẩm đã được mấy tháng, ghi chép kỹ càng về tình huống của bí cảnh, hái được không ít linh dược có niên đại cao. Tuy nhiên, một gốc linh dược từ ba ngàn năm trở lên cũng không có, số lượng yêu thú Tứ giai cũng không nhiều, từ điểm này mà nói, xác thực rất kỳ quái.

Hắn hoài nghi nơi này xuất hiện yêu thú ngũ giai, bí cảnh này vạn năm không được bảo vệ, cấp bậc của yêu thú không bị hạn chế, nếu không không không có khả năng không có linh dược ngoài ba ngàn năm.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, xa xa ánh lửa ngút trời.

Vương Hâm có thể cảm ứng được, một luồng linh áp cường đại xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của hắn.

Hắn hóa thành một đạo độn quang màu vàng, bay về phía hỏa quang.

Hắn còn chưa bay được bao xa, một viên cầu màu vàng hình thể to lớn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, tốc độ viên cầu màu vàng rất nhanh, những nơi đi qua, từng cây đại thụ che trời bị viên cầu màu vàng đụng ngã, bụi đất tung bay.

Phía sau quả cầu màu vàng là dày đặc bụi gai màu xanh, tựa hồ chúng đụng phải thứ gì đó đáng sợ.

Một cỗ thần thức kinh khủng xẹt qua Vương Hâm, hắn sợ hãi kêu lên, vội vàng rơi xuống đất.

Quả cầu màu vàng hóa thành Song đồng thử, bên ngoài thân nó vết máu chồng chất, trên thân truyền ra mùi cháy khét, hơn phân nửa da lông đều bị thiêu hủy.

Bên ngoài thân Mộc Yêu cháy đen một mảnh, bị thương không nhẹ.

Đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên tối xuống, một đoàn mây lửa màu đỏ lớn hơn mười dặm xuất hiện trên không trung, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người.

Hỏa vân màu đỏ cuồn cuộn kịch liệt, từng quả cầu lửa to bằng gian phòng rơi xuống, đánh về phía Vương Hâm.

Bên ngoài thân Vương Hâm đại phóng kim quang, một con giao long nhỏ bé xuất hiện bên ngoài thân thể không ngừng di chuyển, một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long nhỏ từ bên ngoài bay ra, mơ hồ một cái, hóa thành một con giao long màu vàng dài hơn trăm trượng, phóng tới hỏa cầu cực lớn.

Từng quả cầu lửa to lớn rơi vào trên người Giao Long màu vàng, truyền ra từng đợt thanh âm nổ đùng, liệt diễm cuồn cuộn che mất Giao Long màu vàng, bất quá không thể làm Vương Hâm bị thương.

Rống!

Một tiếng thú rống giận dữ vang lên, một con cự thú to bắn lên trời.

Đầu của cự thú rất giống đầu hổ, trên đầu chỉ có một con mắt, trên đầu còn có một sừng nhọn màu đỏ, trên lưng có một đôi cánh thịt màu đỏ to lớn, bên ngoài thân có một ít hoa văn màu đỏ, đây là một con yêu thú ngũ giai hạ phẩm.

"Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người tiến vào."

Miệng cự thú nói tiếng người, ngữ khí lạnh lùng.

Vương Hâm quay đầu nhìn thoáng qua, chau mày, con thú này vừa nhìn đã biết là yêu thú tạp giao, giống như hổ mà không phải hổ, giống như con mãnh thú trong truyền thuyết, có rất ít yêu thú nhìn thấy cái đuôi.

Thử Liệt thú là một loại hung thú, con yêu thú trước mắt này hiển nhiên không phải là thử thú thuần huyết, đoán chừng là yêu thú có được huyết mạch của thú, ngay cả như thế, cũng rất đáng sợ.

Giao long màu vàng lao thẳng đến cự thú, tốc độ cực nhanh.

Cự thú mở ra miệng to như chậu máu, một tiếng thú rống đinh tai nhức óc vang lên, một cỗ sóng âm mênh mông màu đỏ quét ra, những nơi nó đi qua đất đá văng tung tóe, đại thụ che trời trong nháy mắt nổ tung, hóa thành mảnh vụn gỗ nhỏ.

Sóng âm màu đỏ va chạm với Giao Long màu vàng, Giao Long màu vàng lập tức phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể hóa thành từng điểm kim quang tán loạn.

Lúc này, Vương Hâm cách ngọn núi khổng lồ không đến ba trăm trượng.

Đúng lúc này, hư không phía trước hiện ra từng điểm ánh lửa, hiện ra thân ảnh cự thú, Hỏa Độn Thuật.

Vương Hâm nhìn thấy cự thú, biến sắc.

Hắn đang muốn chạy trốn, con mắt cự thú sáng lên một trận linh quang màu đỏ. Ánh mắt Vương Hâm trở nên ngốc trệ, hiển nhiên lâm vào huyễn cảnh.

Cự thú mở ra miệng to như chậu máu, một cỗ hấp lực cường đại lăng không hiển hiện, Vương Hâm không bị khống chế bay về phía cự thú.

Đúng lúc này, trong ống tay áo Vương Hâm bay ra một bụi gai màu xanh, bên ngoài bụi gai màu xanh có mấy đóa hoa nhỏ màu tím.

Bụi gai màu xanh lao thẳng đến cái miệng to như chậu máu của cự thú, mấy đóa hoa nhỏ màu tím nở rộ ra, một cỗ chướng khí màu tím tanh hôi tuôn ra, đánh về phía mắt cự thú.

Cự thú giận tím mặt, phun ra liệt diễm cuồn cuộn, đánh lên trên bụi gai màu xanh. Hỏa diễm còn chưa đốt lên người Vương Hâm, bụi gai màu xanh đã đứt rời.

Hỏa diễm màu đỏ đánh lên người Vương Hâm, Vương Hâm bị liệt diễm cuồn cuộn bao phủ, đau đớn làm cho hắn tỉnh táo trở lại.

Sau một khắc, bên trong biển lửa sáng lên một trận kim quang, một cái "Nha" tự phù bay ra, trong nháy mắt to bằng ngọn núi, đánh về phía cự thú.

Cự thú không sợ chút nào, phun ra một cỗ sóng âm màu đỏ, nghênh đón.

Ầm ầm!

"Nhị tự phù" bị sóng âm màu đỏ đánh tan, bộc phát ra một cỗ sóng khí cường đại.

Sóng âm màu đỏ chui vào biển lửa màu đỏ, biển lửa màu đỏ bỗng nhiên tán loạn, Vương Hâm biến mất không thấy.

Phụ cận cự phong xẹt qua một cỗ cuồng phong, Vương Hâm vừa hiện ra, sắc mặt của gã tái nhợt.

Nếu không mang theo vài tấm độn thuật phù cấp bốn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn thuấn di mấy trăm trượng dưới mí mắt yêu thú cấp năm cũng rất khó khăn.

Hắn cách cự phong không đến năm mươi trượng, có thể cảm nhận được một cỗ trọng lực cường đại, hắn không đoán sai, nơi này có một tòa khoáng mạch Nguyên Từ cỡ lớn hoặc là Nguyên Từ Sơn.

Bên ngoài thân Vương Hâm đại phóng kim quang, trên thân truyền ra từng đợt phạn âm, áp lực trên người buông lỏng, nhanh chân đi về phía ngọn núi khổng lồ.

Cự thú giận tím mặt, phun ra liệt diễm cuồn cuộn công kích Vương Hâm, bất quá lúc hỏa diễm màu đỏ tới gần ngọn núi năm mươi trượng, hỏa diễm màu đỏ bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số hỏa diễm màu đỏ, biến mất vô ảnh vô tung.

Bởi vì từ trường tồn tại, công kích của nó căn bản không cách nào đả thương được Vương Hâm, nếu không nó đã sớm phá hủy chỗ then chốt khống chế rồi.

Vương Hâm đi nhanh lên trên núi, tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, trọng lực trên vai càng lúc càng mạnh. Hắn có thể nhìn thấy không ít hài cốt của yêu thú, từ ngoại hình của xương thú, yêu cầm và yêu thú đều có, đoán chừng yêu thú ngũ giai đang đuổi chúng nó công kích vào ngọn núi khổng lồ, đáng tiếc không thể thành công.

Cự thú cũng không nguyện ý buông tha, thi triển thủ đoạn khác công kích Vương Hâm, nhưng không có tác dụng gì, tất cả công kích tới gần cự phong mười trượng đều sẽ hoàn toàn biến mất.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, Vương Hâm đã đi tới đỉnh núi. Sắc mặt hắn đỏ bừng, bên ngoài thân đại phóng kim quang, hàm răng nghiến chặt, hai chân run rẩy, đầu đầy mồ hôi.

Vương Hâm hét lớn một tiếng, bên ngoài thân đại phóng kim quang, một con giao long nhỏ xuất hiện bên ngoài thân. Y tăng nhanh tốc độ, đi ra sau trăm bước, rốt cuộc không chịu nổi nữa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cảm giác có một tòa núi nặng mấy trăm vạn cân đặt ở trên người.

Hắn cắn chặt răng, chậm rãi bò về phía trước. Đúng vậy, hắn chỉ có thể bò lên, hiện tại căn bản không đứng dậy nổi, tốc độ của hắn rất chậm.

Hắn có thể thấy rõ ba chữ to "Kim Lân Cung" trên tấm biển cung điện kia, hắn cách Kim Lân Cung hơn trăm trượng.

Tốc độ của Vương Hâm rất chậm, mỗi lần đi tới trước một bước đều rất khó khăn, đầu hắn đầy mồ hôi, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống mặt đất.

Khoảng cách hơn trăm trượng, Vương Hâm tốn hơn nửa canh giờ, lúc này mới xuất hiện ở cửa cung.

Hắn vừa tới gần cửa cung, luồng trọng lực kia liền biến mất, trên người buông lỏng, hắn có thể đứng dậy, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Vương Hâm nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, dùng sức đẩy cửa điện ra. Đại điện sáng ngời, phía trước là một pho tượng hình người, khuôn mặt hiền lành. Trong đại điện có một tòa pháp trận lớn hơn trăm trượng, trên pháp trận có hơn trăm lỗ khảm, mỗi lỗ khảm đều có một khối linh thạch. Đại đa số linh thạch đều biến thành màu xám trắng, hiển nhiên hao hết linh khí.

Có hơn hai mươi khối linh thạch còn chưa triệt để biến thành màu xám trắng, trong đó có một khối linh thạch màu xanh sáng rõ, linh khí dồi dào.

Linh khí nhè nhẹ chậm rãi tràn vào linh thạch màu xanh, hết sức kỳ quái.

"Tụ linh thạch, khó trách đã qua hơn vạn năm, vẫn đang khống chế đầu mối."

Vương Hâm bừng tỉnh đại ngộ, nhận ra lai lịch linh thạch màu xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK