"Là linh vật gì? Nhiều năm trôi qua như vậy, sẽ không bị yêu thú ăn thịt sao?"
Lão giả áo đỏ nghi ngờ nói.
"Cửu U Nguyệt Liên! Loại linh dược này nhất định phải sinh trưởng trong Tỳ Hưu Ngọc Chân Thủy, mà Tỳ Hưu Ngọc Chân Thủy là thiên địa linh thủy, kịch độc không gì sánh được. Ta cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra loại thuốc này, muốn đạt được Cửu U Nguyệt Liên, nhất định phải xông qua một chỗ cấm chế, sào huyệt của Thất giai Hổ Phượng Điệp ở ngay gần đây."
Kim Hồng chân nhân chậm rãi nói.
"Nói cách khác, muốn có được Cửu U Nguyệt Liên cần phải tiêu diệt Hổ Phượng Điệp thất giai, sau đó lại xông qua cấm chế?"
Thiếu phụ váy xanh nhíu mày nói.
"Là như vậy, Hổ Phượng Điệp hết sức lợi hại, bất quá đã nhiều năm như vậy, Hổ Phượng Điệp có thể chết dưới đại thiên kiếp. Yêu trùng tiến giai vốn đã khó khăn, có thể tiến giai lên thất giai đã rất tốt rồi, không hóa thành hình người, chống không được mấy lần đại thiên kiếp."
Kim Hồng chân nhân giải thích.
"Chúng ta có thể không giết ngươi, ngươi dùng tâm ma thề. Việc này là thật, sẽ không ra tay với chúng ta."
Lão giả áo đỏ dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Kim Hồng chân nhân hơi do dự, lập tức lấy tâm ma ra thề.
"Các ngươi ký lời thề trên Huyền Linh Cấm Thư, không được hạ tử thủ với ta, ta sẽ mang các ngươi đi tầm bảo."
Kim Hồng chân nhân trầm giọng nói.
Lão giả mặc hồng bào và thiếu phụ váy xanh liếc nhau một cái, gật đầu đáp ứng, lưu lại lời thề trên Huyền Linh Cấm Thư.
Đạt thành hiệp nghị, bọn họ thu hồi đồ vật rải rác trên mặt đất, rời khỏi nơi đây.
Rầm rầm
Một ngọn núi màu trắng cao vút trong mây, trên đỉnh núi truyền đến một trận tiếng nổ ầm ầm, ngọn núi màu trắng nhẹ nhàng lắc lư, lượng lớn tuyết đọng từ trên núi lăn xuống.
Trên đỉnh một động quật, đám người Vương Thanh Phong đang khai thác Băng Phách Thần Tinh, trên vách đá phá ra mấy cái động lớn, trên mặt đất rải rác lượng lớn khoáng thạch màu trắng, góc phải động quật có một tòa pháp trận lớn hơn mười trượng.
Vương Vĩnh An nhướng mày, từ trong ngực lấy ra một cái trận bàn linh quang lập loè, nói: "Có người xúc động cảnh báo trận mà ta bố trí, từ hướng Đông Nam tới đây, số lượng không ít."
Hắn bố trí cảnh báo ở bên ngoài, nếu như có sinh vật mạnh mẽ tới đây thì sẽ khiến cho bọn họ có phòng bị, nơi đây có hạn chế về thần thức, tác dụng cảnh báo rất lớn.
"Ta đi ra xem một chút."
Vương Thanh Phong thả người bay ra ngoài.
Hắn vừa bay ra sơn động, liền thấy một đoàn kiêu dương màu đỏ to lớn bay lên từ hướng đông nam, thập phần dễ làm người khác chú ý.
Một tay hắn nâng Xích Nhãn Châu, rót pháp lực vào, xem xét tình huống nơi xa.
Thôi Dao và hơn mười tu sĩ nhanh chóng lướt qua không trung, thần sắc bọn họ bối rối, một con rắn lớn toàn thân màu đỏ theo sát phía sau.
"Yêu thú cấp tám?"
Vương Thanh Phong hơi sửng sốt.
Mượn nhờ bảo vật nhìn thấy Yêu thú ngoài trăm dặm, hắn cũng vô pháp phán đoán cấp bậc Yêu thú, thế nhưng hơn mười tên tu sĩ đồng thời chạy trốn, có Nhân tộc, Phong Chuẩn nhất tộc và Vu tộc, điều này rất có thể nói rõ vấn đề.
"Không tốt, có khả năng là yêu thú cấp tám đang đến đây, mau mau rút lui."
Vương Thanh Phong vội vàng bay trở về sơn động, thúc giục nói.
"Mau dùng truyền tống trận truyền tống rời đi."
Vương Vĩnh An kiến nghị, bố trí truyền tống trận đã thành thói quen của hắn ta.
Hắn bố trí truyền tống trận cấp bậc không cao, truyền tống hơn vạn dặm cũng không thành vấn đề, khoảng cách này có thể cắt đuôi yêu thú.
"Như mộng, một hai, Tông Tự, các ngươi trước rút lui, có tu sĩ Nhân tộc cũng ở bên trong, chúng ta ra tay giúp bọn họ, lập tức đi theo, nếu không theo kịp, đến phụ cận sào huyệt Ngũ Lôi thú tụ hợp."
Vương Thanh Phong phân phó.
Thôi Dao đang bị yêu thú cấp tám đuổi giết, bọn họ quả thật có thể bỏ đi, nhưng Thôi Dao rất có thể đã thân tử đạo tiêu.
Nàng hủy đi nhục thân, dứt khoát lựa chọn thi triển Dung Linh đại pháp, đoạt xá tu sĩ Vu tộc, ẩn núp tại Vu tộc nhiều năm, Vương Thanh Phong không thể trơ mắt nhìn Thôi Dao gặp nạn mặc kệ.
Đám người Vương Như Mộng lên tiếng, thu hồi Băng Phách Thần Tinh được khai thác ra, đi tới truyền tống trận, truyền tống rời đi.
Vương Thanh Phong, Đổng Tuyết Ly và Đoạn Thông Thiên bay ra khỏi sơn động, một tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ tử vang lên, một thiếu phụ váy xanh, tư thái thướt tha cuồn cuộn lửa giận bao phủ. Ngay sau đó, một đạo hào quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, bao lấy ngọn lửa, cuốn Kim Viêm Thôn Thiên Mãng vào trong miệng.
Vẻ mặt Thôi Dao và hơn mười tu sĩ Hợp Thể kỳ bối rối, bên ngoài thân Vu Tuyết máu me đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Bọn hắn chạy trốn, đụng phải yêu thú thất giai thượng phẩm, triền đấu một lát, Kim Viêm Thôn Thiên Mãng liền đuổi theo. Vu Tuyết dùng bảo vật thế kiếp, vẫn bị đánh trọng thương, trên đường chạy trốn bọn hắn đụng phải tu sĩ Nhân tộc và Phong Chuẩn nhất tộc đang đấu pháp, ba phe cùng nhau chạy trốn.
Một cỗ hoả diễm thô to bắn nhanh đến, thẳng đến trước mặt một lão giả áo lam dáng người khôi ngô.
Lão giả áo lam quá sợ hãi, đúng lúc này, hai đạo đao quang kình thiên cùng một đạo kiếm quang kình thiên quét tới, chém nát ngọn lửa màu đỏ.
"Lâm đạo hữu, mau rút lui!"
Vương Thanh Phong hét lớn.
Hắn từng có duyên gặp lão giả áo lam vài lần, đều là Nhân tộc, ra tay tương trợ cũng không kỳ quái.
Thôi Dao và Vu Tuyết cách lão giả áo lam không xa, nếu lão giả áo lam bị giết, Thôi Dao và Vu Tuyết chính là mục tiêu kế tiếp.
"Vương đạo hữu, là yêu thú cấp tám, đi mau."
Lão giả áo lam lớn tiếng hô, bên ngoài thân đại phóng lam quang, hóa thành từng điểm lam quang biến mất không thấy.
Một đạo hoả trụ màu đỏ vừa thô vừa to bắn nhanh đến, những nơi đi qua, hư không vỡ ra.
Ba người Vương Thanh Phong quá sợ hãi, vội vàng tránh đi, một tiếng ầm vang lên, hỏa trụ màu đỏ bắn trúng sơn động, sơn động nổ tung, liệt diễm bao phủ đỉnh núi, lượng lớn tuyết đọng bị hòa tan, truyền tống trận cũng bị hư hao, không cách nào sử dụng được.
Kim Viêm Thôn Thiên Mãng đang muốn tiếp tục thi pháp công kích ba người Vương Thanh Phong, bỗng một đạo đao quang đỏ thẫm kình thiên cùng một đạo đao quang xanh thẫm kình thiên cuốn tới, còn chưa tới gần, mặt đất đã nứt ra, xuất hiện hai vết nứt thô to.
Hai mắt nó bắn ra một vệt kim quang, đánh tan hai đạo đao quang kình thiên.
Bạch quang lóe lên, một tòa cự tháp màu đỏ lóe ra hồng quang trống rỗng hiển hiện, đáy tháp phun ra một cỗ hào quang đỏ thẫm, bao lại Kim Viêm Thôn Thiên Mãng, thân thể Kim Viêm Thôn Thiên Mãng cấp tốc thu nhỏ, bị hào quang màu đỏ cuốn vào trong tháp lớn màu đỏ không thấy.
Cự tháp màu đỏ đung đưa kịch liệt, mặt ngoài xuất hiện từng vết rách thật nhỏ, vết rách càng lúc càng lớn.
Trung phẩm Thông Thiên Linh Bảo không vây khốn được yêu thú cấp tám bao lâu, Vương Thanh Phong cũng không trông cậy vây khốn Kim Viêm Thôn Thiên Mãng, tranh thủ cho bọn chúng một chút thời gian chạy trốn là được rồi.
Vương Thanh Phong tế ra một chiếc phi chu lấp lóe hồng quang, ba người bọn họ đi lên phía trên, bấm pháp quyết, phi thuyền màu đỏ bay về hướng tây bắc, tốc độ rất nhanh.
Đám người Vu Tuyết chạy trốn về các hướng khác nhau, bọn họ quả thật có mâu thuẫn, nhưng trước mặt yêu thú cấp tám uy hiếp to lớn này, ân oán trước tiên cứ tránh qua một bên, thoát thân rồi tính sau.
Cũng không lâu lắm, vết rách mặt ngoài cự tháp màu đỏ càng ngày càng nhiều, bạo liệt ra, Kim Viêm Thôn Thiên Mãng thoát khốn.
Lúc này, đám người Vương Thanh Phong cũng đã trốn đi xa.
Trong Vạn Linh Khư có không ít cấm chế, cho dù cấm chế nghênh đón yếu ớt, cũng không thể khinh thường, hạn chế hành động của yêu thú cùng tu sĩ, tu sĩ không dám toàn lực phi hành, sợ xúc động cấm chế.
Kim Viêm Thôn Thiên Mãng đuổi theo, biến mất trong băng nguyên.
Rầm rầm
Một sơn động bí ẩn nằm dưới mặt đất, Vương Như Mộng, Vương Nhất Nhị, Vương Tông Tự, Vương Vĩnh An, Vương thận phong cùng Vương Giác đứng bên cạnh một tòa truyền tống trận, bọn họ chau mày.
"Truyền tống trận bên kia đã bị hủy."
Vương Vĩnh An nhíu mày nói.
"Chúng ta đi địa điểm ước định chờ Phong lão tổ đi! Lấy bản lãnh của bọn họ, hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Vương Tông Tự đề xuất nói.
Đám người Vương Như Mộng đều không cự tuyệt, đáp ứng xong, bọn họ rời khỏi hang động dưới mặt đất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK