Tề Vân Sơn Mạch nằm ở trung bộ của đại lục Càn Nguyên, liên miên vạn dặm, linh khí dồi dào, nơi này là địa bàn của Thiên Nguyệt tộc, cũng là địa điểm tổ chức đại hội Bách Tộc.
Cứ mỗi hơn vạn năm, Thiên Nguyệt tộc sẽ tổ chức đại hội Bách Tộc, rất nhiều chủng tộc sẽ tham gia, thậm chí tu sĩ Đại Thừa cũng sẽ ra mặt.
Lấy Tề Vân sơn mạch làm trung tâm, bất kỳ tu sĩ chủng tộc nào cũng không được đấu pháp trong vòng một tỷ dặm, nếu không coi như là khiêu khích Thiên Nguyệt tộc, đội tuần tra Thiên Nguyệt tộc trong phạm vi một tỷ dặm, chính vì vậy, tu sĩ tiểu tộc mới dám tham gia đại hội Bách tộc.
Một đạo độn quang màu bạc cùng một đạo độn quang màu vàng xuất hiện ở phía xa chân trời, tốc độ tương đối nhanh.
Cũng không lâu lắm, tốc độ hai đạo độn quang chậm lại, hiện ra một chiếc phi chu lấp lóe ngân quang cùng một tấm họa trục vàng rực rỡ.
Năm người Vương Mạnh Bân đứng ở trên phi thuyền màu bạc, thần sắc khác nhau, phía trên họa trục màu vàng đứng hơn trăm tu sĩ đom đóm, cũng ở bên trong.
Một thiếu nữ váy tím vóc người mảnh khảnh cùng một thiếu phụ váy vàng vóc người đầy đặn đứng ở phía trước nhất, ngũ quan hai người giống nhau như đúc.
Thiếu nữ váy tím tên là Hạng Dao, Hợp Thể sơ kỳ, thiếu phụ váy vàng tên Hạng Hồng, Hợp Thể sơ kỳ.
"Cuối cùng cũng tới."
Hạng Dao khẽ cười nói.
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, có thể nhìn thấy dãy núi liên miên chập chùng, đỉnh đỉnh ngọn núi nào đó cắm một cây phiên kỳ ngân quang lập loè, trên mặt cờ có thể nhìn thấy một đồ án mặt trăng, đây là tiêu chí của Thiên Nguyệt tộc, cũng đồng nghĩa là bọn họ tiến vào trong một tỷ dặm của Tề Vân sơn mạch, được bảo đảm an toàn.
Trên đường bọn họ gặp phải Vương Mạnh Bân, biết được Vương Mạnh Bân đã cứu người trong gia tộc của mình, cùng nhau đồng hành.
Mặc dù ba gã tu sĩ Hợp Thể đồng hành, bọn họ vẫn gặp phải một ít phiền toái nhỏ, cũng may dựa vào thực lực cường đại, bọn họ hữu kinh vô hiểm.
Tu sĩ đến tham gia đại hội Bách Tộc, khẳng định trên người mang theo không ít bảo vật, một ít tà tu nổi lên ác tâm, trên đường đi cướp giết tu sĩ cấp thấp.
Vương Mạnh Bân gật gật đầu, điều khiển phi chu màu bạc bay về phía trước, tốc độ cũng không nhanh, họa trục màu vàng cũng bay theo.
Vô số ngọn núi nguy hiểm, có thể nhìn thấy vô số kỳ cầm dị thú.
"Ồ, Phi Nguyệt điệp!"
Vương Anh Kiệt khẽ ồ lên một tiếng, theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì có thể thấy được một đám hồ điệp màu bạc, cánh của chúng nó có hình bán nguyệt, từ xa nhìn lại trông rất giống một vầng trăng tròn màu bạc.
Phi Nguyệt Điệp đứng hạng thứ ba trăm mười chín trên Vạn Trùng bảng, rất mẫn cảm với dao động linh khí, nếu như có người đấu pháp, ở trong một phạm vi nhất định, nó có thể cảm ứng được cấp bậc của đấu pháp ba, Phi Nguyệt điệp càng cao, có thể cảm ứng được phạm vi càng lớn.
chăn nuôi một con Phi Nguyệt điệp, lúc tầm bảo có thể phát huy tác dụng.
Phi Nguyệt Điệp bài danh cao như vậy, nơi này lại xuất hiện một bầy Phi Nguyệt điệp, Điệp Vương là ngũ giai thượng phẩm, hẳn không phải là dã sinh.
"Đây là Phi Nguyệt điệp do Thiên Nguyệt tộc nuôi dưỡng, dùng để tuần tra. Nếu có người đấu pháp, tu sĩ Thiên Nguyệt tộc sẽ cảm ứng được ngay."
Hạng Hồng giải thích.
Đừng nói là đấu pháp, có tu sĩ từ nơi này đi ngang qua, linh khí ba động có một tia biến hóa, Phi Nguyệt điệp đều phát hiện, tu sĩ Thiên Nguyệt tộc cũng sẽ phát hiện.
Có Phi Nguyệt Điệp hỗ trợ, tiết kiệm rất lớn nhân lực vật lực, không cần phái quá nhiều tu sĩ tuần tra.
Vương Mạnh Bân bừng tỉnh đại ngộ, không hổ là đại tộc của Huyền Dương giới, dùng Phi Nguyệt Điệp hiệp trợ tu sĩ tuần tra, nội tình thâm hậu, không phải tiểu tộc có thể so sánh.
Một đường đi tới, bọn họ đụng phải không ít tu sĩ, những tu sĩ này đến từ các chủng tộc khác nhau, phần lớn đều là dị tộc, tu sĩ Nhân tộc tương đối hiếm thấy.
Ngoại hình tu sĩ dị tộc khác nhau, có dị tộc hình thể tương tự Nhân tộc, có khác biệt rất lớn.
Tu sĩ Thiên Nguyệt tộc mặc kệ nam nữ già trẻ, làn da đều rất trắng, hình thể lớn hơn Nhân tộc một chút, bên ngoài thân thể có một ít Linh văn màu bạc giống như mặt trăng, hoàn toàn tự nhiên, con mắt màu bạc.
Gần nửa ngày sau, bọn họ ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng.
"Cuối cùng cũng tới."
Kim Vĩ vừa cười vừa nói, thần sắc có chút hưng phấn.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, một ngọn núi khổng lồ cao tận trời xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Ngọn núi khổng lồ cao vút trong mây, sườn núi bị mây mù màu trắng nồng đậm che lấp, nhìn lên không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít bóng người, như ẩn như hiện, như ảo mộng.
Dưới chân núi có một khối bia đá màu vàng cao hơn trăm trượng, trên đó viết ba chữ to màu bạc "Tề Vân Phong", linh quang lấp lóe không ngừng.
Có không ít tu sĩ đi lại trên Tề Vân Phong, còn có thể nhìn thấy một vài kiến trúc.
Phi thuyền màu bạc và họa trục màu vàng chậm rãi rơi xuống đất, Vương Mạnh Bân thu hồi phi thuyền màu bạc, đoàn người đi về phía Tề Vân Phong.
Đi tới chân núi Tề Vân Phong, bọn họ mới biết Tề Vân Phong hùng vĩ cỡ nào.
Đến Tề Vân Phong, Hạng Dao và Vương Mạnh Bân lên tiếng chào hỏi, tách ra với bọn họ.
Vương Anh Kiệt tò mò nhìn lại cửa hàng hai bên đường, thấy không ít thương phẩm cổ quái kỳ lạ, hắn hầu như chưa từng gặp qua.
"Ồ, Vương đạo hữu, không đúng, Vương tiền bối."
Một giọng nói nữ tử dễ nghe vang lên.
Vương Mạnh Bân nhìn theo hướng phát ra thanh âm, thấy Trương Nhược Phượng và một lão giả áo lam dáng người cao gầy đi tới trước mặt.
Lão giả áo lam mặt vuông mắt to, trắng nõn sạch sẽ, để lại một chòm râu dê, nhìn bình dễ gần người, trên thân không có chút sóng pháp lực nào.
"Lão phu Trương Vân Hải, bái kiến Vương đạo hữu."
Lão giả áo lam đi tới, dùng một loại ngữ khí sang sảng nói.
Nếu không phải Trương Nhược Phong nhắc nhở thì hắn cũng không biết Vương Mạnh Bân mấy trăm năm trước còn là một tu sĩ Luyện Hư.
"Tại hạ nghe đại danh Trương đạo hữu đã lâu, cuối cùng cũng gặp được chân nhân."
Vương Mạnh Bân khách khí nói.
"Vương đạo hữu khen trật rồi. Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa điểm dừng chân sao! Không cần biết, lão phu mang các ngươi đến chỗ đặt chân của Nhân tộc chúng ta, Xà phu nhân cũng ở đây."
Trương Vân Hải nhiệt tình nói.
Các chủng tộc hoặc nhiều hoặc ít có mâu thuẫn, vì tiện quản lý, Thiên Nguyệt tộc chỉ định cho các tộc một khu vực, tu sĩ các tộc ở tạm khu vực thuộc chủng tộc, khu nhà của mỗi chủng tộc đều có tu sĩ Thiên Nguyệt tộc tuần tra, như vậy tối đa sẽ giảm xuống sự xung đột giữa các tộc.
Chỉ cần không gây chuyện ở Tề Vân Phong, Thiên Nguyệt tộc sẽ không can thiệp vào hoạt động của tu sĩ các tộc.
Từ khi đại hội Bách Tộc tổ chức đến nay, hiếm có người dám gây sự ở Tề Vân Phong, trừ phi bọn họ không muốn sống nữa.
"Bọn Xà phu nhân đến rồi."
Vương Mạnh Bân tò mò hỏi, nghe Trương Vân Hải nói như biết sự tồn tại của Vương Mạnh Bân.
"Xà phu nhân và Tần tiên tử bắt chuyện với tất cả tu sĩ Nhân tộc, nếu như gặp được Vương đạo hữu, sẽ mời các ngươi đến khu vực tụ tập của Nhân tộc chúng ta."
Trương Vân Hải giải thích.
Có rất nhiều chủng tộc phái người tham gia đại hội Bách Tộc, không thiếu Dị tộc căm thù Nhân tộc, tu sĩ Nhân tộc đoàn kết, có thể tránh được một ít phiền phức không cần thiết.
"Vậy làm phiền Trương đạo hữu."
Vương Mạnh Bân khách khí nói.
"Không phiền, Vương đạo hữu khách khí rồi."
Trương Vân Hải vừa dẫn đường vừa nói chuyện phiếm với Vương Mạnh Bân giới thiệu tình huống của Bách Tộc đại hội.
Hắn đã biết, năm người Vương Mạnh Bân đến từ Thanh Liên vương gia, đây chính là gia tộc tu tiên cường đại nhất Trấn Hải cung, thực lực vượt xa Trương gia.
Trương Vân Hải lần thứ hai tham gia đại hội Bách Tộc, quen thuộc tình huống đại hội Bách Tộc, năm người Vương Mạnh Bân lần đầu tham gia đại hội Bách Tộc, không hiểu nhiều lắm về đại hội Bách Tộc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK