Vương Thiên Võng không nghĩ tới, Hoàng tộc cũng phái người đến, xem ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của hắn nữa.
Vương Thiên Võng không biết hai người Chu Ngọc Kiều làm việc ở Vân Lam Châu, cũng không phải cố ý chạy tới đây.
"Chu đạo hữu, Chu tiên tử, các ngươi đã đến rồi, thật tốt quá."
Thiếu phụ váy trắng nhìn thấy hai người Chu Quảng Dương, mặt lộ vẻ vui mừng.
Chu Quảng Dương gật gật đầu, nói: "Bọn ta cũng vừa mới nghe nói việc này, hiểu biết không nhiều lắm, Liễu đạo hữu, ngươi kể lại chuyện đã xảy ra cho bọn ta nghe."
Thiếu phụ váy trắng đem sự tình trải qua nói đơn giản một lần, Vạn Tiên Ty làm việc cho Hoàng tộc, tự nhiên sẽ không có gì giấu diếm.
Chu Quảng Dương và Chu Ngọc Kiều liếc nhau một cái, vẻ mặt hai người đều ngưng trọng dị thường, người khác không biết nội tình, bọn họ ít nhiều cũng biết một chút.
Phong ấn trong cấm địa là một vị Hoàng tộc nhập ma, bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù, lại thêm thần thông của hắn quá lớn, cổ tu sĩ không thể giết chết lão ma này, phong ấn nó lại.
Hoàng tộc tu sĩ nhập ma, chuyện này là sỉ nhục của hoàng tộc Đại Yến. Hoàng tộc không muốn quá nhiều người biết, phong tỏa tin tức, liệt vào bí mật, chỉ có cao tầng của Hoàng tộc mới có thể tra xét.
Cứ như vậy, người ngoài căn bản không biết gì cả.
Ngay từ đầu, mỗi mấy chục năm qua, Hoàng tộc đều phái người xem xét phong ấn, hơn bốn ngàn năm qua, Hoàng tộc cũng buông lỏng cảnh giác, lại thêm có Miêu gia cùng một môn phái tu tiên trông coi, Hoàng tộc cũng không phái người tới xem nữa, dù sao người biết chuyện quá ít.
"Tuyệt đối không thể để ma vật mở lại phong ấn, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm và nghĩa vụ của tu sĩ chúng ta. Miêu đạo hữu, ngươi dẫn người bảo vệ nơi này, phái người thông tri cho đạo hữu đến đây, tuyệt đối không thể để cho ma vật chạy trốn. Tu sĩ tiến vào cấm địa cũng phải nghiêm tra, không thể để cho bọn chúng tự ý rời đi, một mặt ma vật lẫn vào trong đó."
Chu Quảng Dương ngữ khí ngưng trọng, theo gã thấy, hẳn là ma vật đã chết từ đời nào rồi. Đã qua hơn bốn ngàn năm, ngôi mộ của tu sĩ Hóa Thần đều rất cao, chớ nói chi là ma vật bị phong ấn ở đây.
Nếu ma vật không chết, tự nhiên phải tăng cường phong ấn. Nếu ma vật chết, bảo vật bên trong đều là của Hoàng tộc.
"Tốt, Chu đạo hữu, lão phu sẽ phân phó xuống ngay."
Miêu Ngọc Lang lên tiếng đáp ứng, chỉ cần không cho hắn tiến vào cấm địa là được.
Trọng trách của hắn quá nặng, tương lai của hơn vạn tộc nhân toàn tộc đều buộc trên người hắn, hắn không dám tùy tiện mạo hiểm.
"Liễu đạo hữu, các ngươi cùng chúng ta đi vào, nhất định phải ngăn cản Ma đạo tu sĩ mở phong ấn."
Chu Quảng Dương lật tay lấy ra một thanh phi kiếm ánh vàng rực rỡ, bổ một cái về phía hư không, vô số kim quang bay vút ra, hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ ánh vàng rực rỡ, chém về phía một mảnh hư không nào đó.
Tiếng xé gió vang lớn, hư không vặn vẹo một hồi, phảng phất như giấy mỏng, vỡ ra, xuất hiện một vết nứt dài hơn mười trượng, một cỗ linh khí tinh thuần tuôn ra.
Ngọc thủ Chu Ngọc Kiều Ngọc run lên, một cái vòng ngọc màu vàng trong tay nháy mắt bay ra, nhoáng lên một cái, vòng ngọc màu vàng xuất hiện trong khe hở, kim quang lóe lên, vòng ngọc màu vàng hình thể tăng vọt, xuất hiện một lỗ hổng lớn mấy trượng.
Chu Quảng Dương trước tiên phái hai gã Kết Đan Tu Sĩ đi vào, xác nhận không có gì dị thường, lúc này mới bay theo vào.
Vương Thiên Võng tiến vào cấm địa, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên xuất hiện trên một thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Hắn mở rộng thần thức, trong phương viên trăm dặm cũng không phát hiện ra người tu tiên thứ hai tồn tại.
Hắn lấy ra một pháp bàn màu trắng lớn chừng bàn tay, đánh vào một đạo pháp quyết, pháp bàn màu trắng lập tức toả sáng hào quang, vô số phù văn màu trắng tuôn ra, quay tít một vòng, hóa thành một mũi tên màu trắng dài hơn một xích, mũi tên màu trắng nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng chỉ về hướng tây bắc.
Vương Thiên Võng thả ra một con Thanh Lân Mã, di chuyển về phía tây bắc.
Phàm là cấm địa đều có cấm chế, ngự khí phi hành dễ dàng xúc động cấm chế.
Cũng không lâu lắm, Vương Thiên Võng hóa thành một bóng đen, biến mất ở phía chân trời.
Một mảnh rừng rậm màu đỏ mênh mông bát ngát, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi đều là cổ thụ màu đỏ cao mấy chục trượng, cành lá sum xuê.
Một đạo cầu vồng màu xanh dài mấy trượng nhanh chóng xẹt qua trên rừng rậm, một đạo hồng quang theo sát phía sau.
Quang mang hồng quang sau khi đại trướng, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Sau một khắc, hồng quang xuất hiện phía trước cầu vồng màu xanh, ngăn chặn đường đi của cầu vồng màu xanh.
Hồng quang rõ ràng là một con quạ đen toàn thân màu đỏ, móng vuốt của quạ đen màu đỏ cực giống móng vuốt của viên hầu, lông xù, cái đầu cực kỳ nhỏ, đuôi ngắn.
"Oa oa!"
Ô Nha đỏ phát ra hai tiếng kêu quái dị, cánh quạt mạnh một cái, mấy trăm quả cầu lửa màu đỏ to bằng nắm đấm bắn ra, đánh về phía cầu vồng màu xanh.
Cầu vồng màu xanh toả sáng hào quang, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, vẫn có mấy chục hỏa cầu màu đỏ đập vào trên cầu vồng màu xanh, liệt diễm cuồn cuộn che mất cầu vồng màu đỏ.
Thanh quang đại trướng, hỏa diễm cuồng thiểm mà diệt, cầu vồng màu xanh bay về hướng tây bắc, tốc độ nhanh gấp đôi so với vừa rồi.
Ô Nha đỏ mở hai cánh đuổi theo.
Nửa khắc đồng hồ sau, cầu vồng màu xanh xuất hiện trên không một mảnh thảo nguyên mênh mông bát ngát, quạ đen màu đỏ đuổi theo không bỏ.
Oa oa!
Hỏa Nha màu đỏ bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, ở trên không một trận bay múa bất định, cuốn lên trận trận sóng lửa màu đỏ.
Bầu trời bỗng nhiên tối xuống, một đoàn hỏa vân màu đỏ to lớn bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, che khuất bầu trời.
Ầm ầm!
Sau một hồi tiếng trầm đục, hỏa vân màu đỏ cuồn cuộn kịch liệt, từng quả cầu lửa khổng lồ to như vạc nước lăn xuống, như mưa rơi dày đặc, đánh xuống cầu vồng màu xanh phía dưới.
Cầu vồng màu xanh chém vỡ hơn mười quả cầu lửa khổng lồ, sau đó bị mấy quả cầu lửa khổng lồ đập trúng, bị một mảnh biển lửa màu đỏ bao phủ.
Trong biển lửa màu đỏ vang lên một trận kiếm minh bén nhọn, biển lửa màu đỏ quay cuồng kịch liệt, bỗng nhiên chia ra làm hai, một đạo linh quang màu xanh ảm đạm cầu vồng phá không mà đi, chớp mắt trăm trượng.
Cái này còn chưa hết, bên cạnh cầu vồng màu xanh xuất hiện từng đạo thanh quang, hóa thành từng hư ảnh phi kiếm màu xanh, hư ảnh cấp tốc thực hóa, mấy ngàn thanh phi kiếm màu xanh lập tức hiển hiện, nhanh chóng xẹt qua không trung, khí thế kinh người.
"Xuy xuy" tiếng xé gió vang lên, mấy nghìn thanh phi kiếm màu xanh hóa thành một dòng nước lũ màu xanh dài chừng mười trượng, thẳng đến hỏa nha màu đỏ.
Những nơi dòng lũ màu xanh đi qua, hư không vang lên một hồi tiếng xé gió chói tai.
Ầm ầm!
Hỏa vân màu đỏ cuồn cuộn một hồi, từng quả cầu lửa khổng lồ bay ra, đánh về phía dòng nước lũ màu xanh.
Liên tiếp tiếng oanh minh vang lên, dòng lũ màu xanh đánh tan tất cả hỏa cầu khổng lồ.
Hỏa nha màu đỏ há miệng phun ra cuồn cuộn liệt diễm, lúc này mới đánh tan dòng lũ màu xanh, lúc này, cầu vồng màu xanh đã ở ngoài mấy ngàn trượng.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, cầu vồng màu xanh sáng lên một trận thanh quang, hiện ra thân ảnh Vương Thanh Sơn. Trên tay y nắm Thanh Ly Kiếm, sắc mặt trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới, cấm địa có yêu thú cấp bốn, còn không chỉ có một con, con hỏa nha cấp bốn này đã đuổi theo hắn một thời gian rồi, nếu không phải hắn thi triển bí thuật thần kiếm hợp nhất, căn bản chạy không thoát.
Thi triển bí thuật Thần Kiếm Hợp Nhất tiêu hao pháp lực cực lớn, Vương Thanh Sơn cũng không chống đỡ được quá lâu.
Phía sau lại vang lên tiếng oa oa quái dị, ánh mắt Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ sợ hãi.
Độn quang bên ngoài thân gã đại phóng, hóa thành một đạo thanh quang phá không bay đi, gã còn chưa kịp bay ra xa, bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK