Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thanh Linh ngọc nhấc tay lên, một thanh đoản qua kim quang lập lòe bay ra, phách trảm lên sáu cây thanh tịnh trúc.

Leng keng leng keng leng keng!

Một hồi âm thanh kim loại va chạm trầm đục vang lên, đoản qua màu vàng trên sáu cây thanh tịnh trúc lưu lại vài vết chém nhàn nhạt.

Băng Phong Giao phát ra một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, một cỗ khí tức kỳ hàn tuôn trào ra, đánh lên sáu cây Thanh Tịnh Trúc. Lần này, sáu cây Thanh Tịnh Trúc lại một lần nữa kết băng, mặt đất xung quanh nhanh chóng đóng băng, tầng băng không ngừng mở rộng ra.

Vương Thanh linh pháp quyết vừa bấm, đoản qua màu vàng lập tức đại phóng kim quang, trảm lên sáu cây thanh tịnh trúc kết băng.

Một tiếng trầm đục vang lên, sáu cây Thanh Tịnh Trúc bị chém thành hai nửa.

Vương Thanh Linh điều khiển đoản qua màu vàng, chém sáu cây Thanh Tịnh Trúc thành mười mấy đoạn, thu vào nhẫn trữ vật.

Lúc này, Vương Thu Minh cùng Diệp Hải Đường đang điều khiển trận pháp vây khốn yêu thú cấp bốn.

Mặt đất kịch liệt lắc lư không ngừng, truyền ra một trận thanh âm nổ đùng đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này, một tiếng tê minh quái dị vang lên, một con rết màu đen dài hơn ba mươi trượng từ đằng xa bay tới, phần lưng rết màu đen có bốn đôi cánh mỏng lớn gần trượng, râu trên đầu dài khoảng ba thước, một đôi răng nanh sắc bén lộ ra ngoài, nhìn dữ tợn khủng bố.

Đây là một con yêu trùng tứ giai hạ phẩm, nó bị yêu hương mê hoặc dẫn tới.

"Không tốt, có một con yêu trùng cấp bốn."

Vương Thanh Linh biến sắc, nhíu mày nói.

Hắc sắc ngô công cũng phát hiện ra bọn họ, ánh mắt lộ ra hung quang đánh tới.

Nó há miệng phun ra một cỗ khói độc màu đen gay mũi, những nơi sương độc màu đen đi qua, cỏ dại trên mặt đất cấp tốc khô héo, bốc lên một trận khói xanh, triệt để biến mất không thấy.

Diệp Hải Đường cắn răng một cái, tế ra Vạn Quỷ Lệnh. Một trận quỷ khóc thê lương vang lên, âm phong mãnh liệt, Triệu Mị Nhi bỗng nhiên từ trong Vạn Quỷ Lệnh bay ra.

"Rốt cuộc cũng có thể đi ra rồi, ồ, yêu trùng cấp bốn."

Ánh mắt Triệu Mị Nhi rơi vào trên người con rết màu đen, vẻ mặt khinh thường.

Nàng bỗng nhiên hóa thành một cỗ âm phong biến mất không thấy, sau một khắc, đỉnh đầu rết màu đen xuất hiện một đoàn hắc khí, hiện ra thân ảnh Triệu Mị Nhi.

Mười ngón tay Triệu Mị Nhi dài ra, đen kịt không gì sánh được, hiện ra một mảng lớn quỷ hỏa màu đen, chộp tới đầu lâu con rết màu đen.

"Keng keng keng!"

Một đạo kim loại va chạm trầm đục, trên đầu rết màu đen nhiều ra mười đạo vết tích nông cạn.

Triệu Mị Nhi hừ nhẹ một tiếng, há miệng ra, một đạo lục quang tinh tế bỗng nhiên bay ra, quấn lấy đầu con rết màu đen.

Con rết màu đen giãy giụa kịch liệt, phát ra từng tiếng gào thét thống khổ.

Trên thân Triệu Mị Nhi bộc phát ra một cỗ âm khí kinh người, quanh thân đại phóng ô quang, bao lại con rết màu đen.

Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh đầu váng mắt hoa, ánh mắt dại ra.

Diệp Hải Đường bấm pháp quyết, đánh vào trên trận bàn một đạo pháp quyết, vô số sương mù màu trắng tuôn trào ra, bao phủ ba người bọn họ, ngăn trở tầm mắt bọn họ.

"Đừng nhìn nàng ta, cấm quang nhiếp hồn nàng ta thả ra có thể hút Tam hồn thất phách các ngươi đi."

Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh kịp phản ứng, vội vàng dời ánh mắt đi.

Một lát sau, bên ngoài không còn âm thanh nào nữa.

Một trận gió nhẹ thổi tới, sương mù màu trắng tản đi, Triệu Mị Nhi đứng trên bãi đất trống, trên tay nắm một viên yêu đan màu đen máu me đầm đìa, rết màu đen biến thành một bộ thây khô, không nhúc nhích.

"Rút lui trận pháp, để ta giải quyết một con yêu thú cấp bốn khác."

Triệu Mị Nhi dùng một loại khẩu khí không thể cự tuyệt, mời thần dễ tiễn thần khó, Diệp Hải Đường thả ra, nàng sẽ không làm việc gì mà nghe theo mệnh lệnh của Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường nhíu mày, nàng cùng tồn tại với Triệu Mị Nhi, Triệu Mị Nhi không bị nàng khống chế.

Trận bàn trên tay Diệp Hải Đường lay động kịch liệt, linh quang lập loè, mặt đất kịch liệt lắc lư.

Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh thần sắc khẩn trương, bọn họ biết Diệp Hải Đường có một quỷ vật Nguyên Anh kỳ, nhưng quỷ vật có thể trao đổi bình thường với bọn họ sao? Từ phản ứng của Triệu Mị Nhi, nàng và Diệp Hải Đường đều bình đẳng.

"Thế nào? Nếu ngươi không muốn, chờ nó phá trận mà ra, người chết chính là đồng tộc của ngươi, ngươi phải hiểu rằng ta không phải nô bộc của ngươi, không phải ngươi bảo ta làm gì thì ta làm cái đó."

Triệu Mị Nhi lạnh lùng nói. Nàng vất vả lắm mới ra ngoài một lần, tự nhiên phải ăn no một bữa.

"Thịnh dụng xong con yêu thú cấp bốn này, ngươi quay về Vạn Quỷ Lệnh đi!"

Diệp Hải Đường nhíu mày nói.

Triệu Mị Nhi cho Diệp Hải Đường một con mắt khinh bỉ, tức giận nói: "Ta vất vả lắm mới có thể ra ngoài thở dốc, ta sẽ không trở về sớm như vậy. Ngươi thích thả không tha, đợi lát nữa đừng cầu xin ta."

Diệp Hải Đường lộ vẻ do dự, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không thả Triệu Mị Nhi ra. Hiện tại thả Triệu Mị Nhi ra, muốn nàng trở về Vạn Quỷ Lệnh, thật không dễ dàng.

Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cách nơi đây cũng không xa.

"Thu Minh, thu hồi trận pháp, để nàng báo thức ăn một bữa đi!"

Diệp Hải Đường trầm giọng nói, càng trì hoãn thì tỷ lệ bại lộ của Triệu Mị Nhi càng lớn.

Bọn họ triệt hồi trận pháp, hoàng sắc cự mãng liền vọt ra, nó vừa mới xông ra trận pháp, một trận tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, đầu của nó trầm xuống.

Tiếng xé gió vang lớn, một sợi tơ màu xanh lá bay vụt đến, quấn lấy đầu cự mãng màu vàng, không cho nó há miệng ra.

Triệu Mị Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt cự mãng màu vàng, hai tay nắm lấy đầu cự mãng màu vàng, quanh thân hiện ra một trận ô quang chói mắt, nhiếp hồn cấm quang. Đây là bí thuật mà Triệu Mị Nhi khổ tu mấy ngàn năm mới tu luyện được, có thể hút đi tinh hồn hoặc yêu thú của tu tiên giả.

Hoàng sắc cự mãng giãy dụa kịch liệt, thân eo thô to vặn vẹo không ngừng, lòng đất bỗng nhiên chui ra hai đại thủ màu vàng, đè xuống đuôi cự mãng màu vàng.

Một quang đoàn màu xanh lục lớn cỡ bàn tay từ đầu cự mãng màu vàng bay ra, chui vào trong miệng Triệu Mị Nhi không thấy. Trên mặt nàng lộ ra vẻ thỏa mãn, mười ngón tay trở nên sắc bén vô cùng, dễ dàng xuyên thủng đầu cự mãng màu vàng, từ đó đào ra một viên cầu màu vàng nhạt.

Triệu Mị Nhi đem hai viên yêu đan cấp bốn ném cho Diệp Hải Đường: "Khó được ra ngoài hít thở sâu, ta muốn hoạt động một đoạn thời gian rồi trở về."

Nói xong lời này, nàng hóa thành một trận âm phong biến mất không thấy, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lợi dụng thần thức dò xét, cũng vô pháp phát hiện vị trí của nàng.

Diệp Hải Đường chau mày, nàng không có biện pháp gì với Triệu Mị Nhi. Triệu Mị Nhi là một thanh kiếm hai lưỡi, vừa có thể bảo vệ nàng cũng có thể hại nàng.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa chói mắt.

Hư không bỗng nhiên sáng lên một đạo thanh quang, mơ hồ một cái, bỗng nhiên hóa thành một nam đồng áo xanh mi thanh mục tú, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, trên thân tản mát ra một cỗ Mộc Linh khí tinh thuần.

"Vạn niên linh dược!"

Diệp Hải Đường kinh hô. Nàng thật không ngờ, linh dược vạn năm lại tự động chạy tới trước mặt mình.

Phụ cận nam đồng áo xanh nổi lên một trận âm phong, một quỷ trảo toàn thân đen kịt từ trong hư không bay ra, chụp vào nam đồng áo xanh.

Nam đồng áo xanh há miệng, một đạo thanh quang bay ra, đánh vào quỷ trảo phía trên, một tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, quỷ trảo bỗng nhiên rút vào trong hư không.

Một tấm lưới lớn màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, bao phủ nam đồng áo xanh lại.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, nam đồng áo xanh hóa thành một cây cỏ dại màu xanh.

Cách đó mấy trăm trượng, mặt đất phụ cận sáu cây Thanh Tịnh Trúc bỗng nhiên sáng lên một đạo thanh quang, hiện ra thân ảnh nam đồng áo xanh.

Hắn không ngừng thi triển Mộc Độn Thuật, xuyên qua trong biển trúc màu xanh, không ngừng cải biến vị trí, tốc độ đặc biệt nhanh.

Vương Thanh Linh vội vàng thu hồi ô quang cùng thi thể cự mãng màu vàng, hơn mười đạo độn quang từ đằng xa bay tới, cầm đầu chính là Triệu Đình cùng Tiền Nguyệt, bọn họ đã tụ tập một bộ phận đồng bạn, ngẫu nhiên phát hiện vạn năm linh dược, đáng tiếc nó chạy mất.

"Diệp tiên tử, linh dược vạn năm đâu! Các ngươi có nhìn thấy không?"

Triệu Đình trầm giọng hỏi.

"Thấy rồi, nó trốn vào trong biển trúc không thấy đâu nữa, bây giờ các ngươi đuổi theo có khả năng bắt được nó."

Diệp Hải Đường chỉ vào trúc hải cách đó không xa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK