“Nhiều nhất thì cũng chỉ biến thành yêu nhân mà thôi.” Chu Tước thản nhiên nói.
“Yêu nhân?” Dương Vũ lập tức cảm thấy sững người. “Cái gì, là yêu nhân hả? Chẳng lẽ là loại quái vật nửa người nửa yêu sao?” Dương Vũ kêu lên thê thảm, lập tức hỏi lại Chu Tước với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đúng vậy, yêu nhân chính là loại quái vật nửa người nửa yêu.” Chu Tước vẫn nhàn nhạt đáp.
“Nếu như vậy thì ta thà chết đi còn hơn.” Dương Vũ cứ tưởng tượng đến tương lai bi thảm của mình: Da thịt biến dạng, trên đầu mọc ra hai cái sừng như sừng trâu với vẻ mặt kinh khủng như của Ngưu Ma Vương.
Dương Vũ càng nghĩ càng muốn khóc. “Sao số mình lại bi thảm như vậy chứ? Khó khăn lắm mới có thể sống lại, tất cả chỉ mới là bắt đầu, thế mà bây giờ bản thân mình lại biến thành một yêu nhân! Vậy sau này mình làm sao dám ra khỏi nhà? Tất cả mọi người sẽ nghĩ gì về mình đây?”
“Mình không muốn sống nữa! Sống lại rồi biến thành yêu nhân, như vậy thì mình thà không sống lại còn hơn.” Trong lòng Dương Vũ đầy phẫn hận. Sau đó hắn nghĩ lại: “Tất cả những điều này không phải là do con chim ngốc này gây ra sao? Không chỉ dung hợp với linh hồn của mình. Hơn nữa việc mình sống lại cũng là do nàng ta!” Nghĩ tới đây, Dương Vũ liền thấy tức giận.
“Con chim ngốc này, ngươi nói ta phải làm cái gì bây giờ?” Dương Vũ không chút khách khí hỏi.
“Ta cũng không biết làm thế nào bây giờ, chuyện này dù sao cũng đã xảy ra rồi. Ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận.” Chu Tước vẫn thản nhiên nói, không nóng nảy chút nào.
Nghe giọng nói thản nhiên của Chu Tước, Dương Vũ không kìm được nóng giận. “Chuyện không xảy ra trên người của ngươi, tất nhiên ngươi sẽ không cảm thấy nóng ruột rồi. Nếu thật sự mình bị biến thành yêu nhân, vậy sau này mình phải làm sao bây giờ?” Dương Vũ càng nghĩ càng tức giận.
“Con chim ngu ngốc kia, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, nếu không ta chết cho ngươi xem.” Dương Vũ nghĩ rằng chỉ cần hắn chết thì Chu Tước cũng phải chết theo vì linh hồn của cả hai đã dung hợp lại làm một. Vì thế, hắn bắt đầu uy hiếp Chu Tước.
“Có bản lĩnh thì tên tiểu tử ngươi cứ chết thử xem, dù sao thì ngươi cũng không chết được.” Đối với chuyện Dương Vũ muốn chết nàng càng không thèm chú ý tới.
“Mẹ kiếp, ngay cả chết mà cũng không được sao.” Nghe Chu Tước nói như vậy, Dương Vũ cũng chẳng muốn truy xét xem hắn làm sao lại không thể chết được. Phản ứng đầu tiên của Dương Vũ là nếu ngay cả chết cũng không được vậy thì nhân sinh sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa? Dương Vũ liền cảm thấy bi phẫn đến nỗi đấm ngực dậm chân.
“Không đúng, ta làm sao mà không thể chết được cơ chứ?” Dương Vũ đột nhiên phản ứng lại với lời nói của Chu Tước, “Ta mà muốn chết thì ngươi có thể ngăn cản được sao?”
“Đúng vậy, với lực lượng hiện tại của ta thì không thể ngăn cản được chuyện mà ngươi muốn làm. Nhưng tiểu tử ngươi cũng đừng quên rằng linh hồn của chúng ta đã kết hợp lại làm một, nếu muốn ta thậm chí có thể dùng linh hồn của ta khống chế thân thể và linh hồn của ngươi. Nói cách khác, ta có thể làm cho linh hồn của ngươi ngủ say, sau đó chiếm cứ thân thể ngươi.”
Dương Vũ vừa nghe xong, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng từ trên trán xuống. Nói như vậy thì có khác nào chiếm nhà của người khác đâu chứ? “Chu Tước đại tỉ, người sẽ không làm như vậy phải không? Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm như vậy đâu.” Trong lòng Dương Vũ còn mang chút hy vọng hỏi Chu Tước.
“Ta dĩ nhiên sẽ không làm như vậy.” Chu Tước cười khinh thường.
“Thân thể của ngươi quá yếu. Chẳng có tác dụng gì với ta cả. Hơn nữa nếu như ta muốn cướp thân thể của ngươi thì ngươi cũng không thể sống lại được đâu.” Chu Tước ngạo nghễ nói, đúng là thân thể của Dương Vũ không hề xứng với thân phận cao quý của nàng, cho dù Dương Vũ hai tay dâng tặng, thì Chu Tước cũng không thèm.
“Như vậy là tốt nhất.” Dương Vũ len lén lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thì trong lòng cũng buông xuống được một tảng đá nặng. Thế nhưng hắn vẫn lo lắng đến việc mình thật sự sẽ bị biến thành yêu nhân.
Chu Tước cười nhạt rồi nói: “Tiểu Tử, ngươi cũng không cần quá lo lắng, ngươi sẽ không biến thành Ngưu Ma Vương đâu, cùng lắm thì cũng chỉ biến thành hình dạng của ta thôi.”
“Biến thành một con chim ngu ngốc?” Trên mặt Dương Vũ lộ ra vẻ buồn bực, “Như vậy thì mình chẳng phải là biến thành điểu nhân rồi sao? Hay là lại trông giống như Lôi Chấn Tử trong Phong Thần Diễn Nghĩa?” Dương Vũ càng nghĩ càng buồn bực.
“Thế thì làm sao nào? Biến thành Chu Tước nhất tộc cao quý là ủy khuất cho ngươi à? Giọng nói Chu Tước biến đổi, lạnh lùng quát.
“Không phải đâu. Ta không có ý như vậy mà. Thật ra thì biến thành tỷ thì trông cũng rất uy phong mà.” Dương Vũ liền nghĩ đến thời điểm mà Chu Tước đang chiến đấu, mặc dù toàn thân phát ra ánh hào quang trông rất là uy phong, nhưng dù sao vẫn là một con chim mà thôi. Hắn vẫn thích làm người hơn một chút. “Vẫn là làm người là tốt nhất.” Trong lòng Dương Vũ âm thầm nói.
“Đúng rồi, Chu Tước đại tỉ, trên người của ta làm sao lại phát ra lửa được? Hơn nữa, ở trong lửa ta cũng không cảm thấy nóng?” Dương Vũ kì quái hỏi.
“Ngươi ở trong lửa của ta, đương nhiên là không cảm thấy nóng rồi, chỉ cần ta muốn, ngươi sẽ bị thiêu cháy thành tro ngay lập tức, có muốn thử một chút không?”
“Cái này thì không cần đâu.” Dương Vũ lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng nói.
“Về phần ngươi có thể phát ra lửa là do linh hồn hai chúng ta dung hợp làm một khiến cho thể chất của ngươi thay đổi, mang theo đặc tính của Chu Tước nhất tộc.” Chu Tước giải thích với Dương Vũ.
“Nếu vậy ta có biến thành điểu nhân không?” Dương Vũ lo lắng hỏi.
“Ngu ngốc!” Chu Tước lập tức quát lớn. “Tất nhiên là không rồi. Bất quá chỉ cần ngươi nghĩ trong đầu thì cũng có thể biến thành hình dáng như ta.”
“Ta chắc chắn là không muốn biến thành điểu nhân, trừ phi là ta điên rồi.” Dương Vũ làu bàu trong miệng.
“Hừ, không cần ngươi muốn hay không, sớm hay muộn thì ngươi cũng phải cảm kích ta mà thôi.”
“Ta làm sao phải cảm kích ngươi? Cảm kích ngươi biến ta thành điểu nhân à? Cảm kích ngươi khiến ta biến thành quái vật toàn thân phát ra lửa sao?” Giọng nói của Dương Vũ có chút bực bội.
“Tiểu tử, cũng không cần phải tức giận như vậy, ngươi hẳn là phải cảm kích ta giúp ngươi sống lại, bắt đầu một cuộc sống mới. Mà ta nói rồi, ta cũng sẽ mang đến cho ngươi sức mạnh mà ngươi không có.”
“Ta không cần, ta muốn trở lại bộ dáng ban đầu.” Dương Vũ lập tức cự tuyệt Chu Tước.
“Ha ha…” Chu Tước cười lớn, “Ngươi không cần vội vã cự tuyệt, ngươi nghĩ thế giới này của các ngươi chỉ đơn giản như vậy sao? Ngươi cho rằng chỉ bằng chút bản lĩnh của kiếp trước mà ngươi có khả năng thay đổi kiếp này sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì…ngươi chính là người điên nằm mơ mà thôi!” Chu Tước liên tục đả kích Dương Vũ không chút lưu tình.
“Nhưng mà ta còn có tri thức của kiếp trước…”
“Không sai. Kiến thức còn có thể thay đổi một chút. Nhưng cho dù ngươi thi đậu đại học Hoa Hạ thì như thế nào? Ngươi một chút thế lực cùng bản lĩnh đều không có, chỉ bằng kiến thức ngươi học được ở trường thì có ích lợi gì? Ngươi có thể làm được cái gì đây? Còn nữa, chớ quên Chung Lâm và Tiêu Ngọc! Chờ ngươi tốt nghiệp đại học Hoa Hạ thì các nàng đã đi lấy người khác rồi.”
Câu nói của Chu Tước như đả kích các suy nghĩ trong lòng của Dương Vũ, trong phút chốc hắn liền trở nên trầm mặc.