- Không hẳn vậy
Trần Lập nhìn Dương Vũ, dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Phải biết rằng tình huống lúc ấy là vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần có người không cẩn thận sẽ rất dễ bị lũ cướp kia bắn chết. Rất nhiều người ở trong hoàn cảnh đó đều muốn bảo vệ an toàn cho tính mạng của mình nên không ra mặt, thậm chí, có người thân cũng thủ cao như cậu lại không muốn ra tay! Hiện có rất ít người có thể hành động được như cậu. Truyện Long Tổ (龙组)
Trần Lập lắc đầu, có chút cảm thán.
- Có lẽ vậy.
Dương Vũ không giải thích thêm gì, thật ra lúc đó hắn cũng hơi do dự. Không phải hắn do dự vì an nguy của mình mà là nghĩ đến an toàn của con tin! Hắn không muốn vì hành động của mình mà gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.
Đối với an nguy của bản thân Dương Vũ không mấy quan tâm, bởi có lẽ hắn rất tự tin về thực lực của mình. Dương Vũ cũng không biết tại sao bản thân lại dũng cảm đứng ra. Nhưng nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy…Dương Vũ vẫn sẽ ra tay lần nữa. Điều này giống như là trách nhiệm, là một loại bản năng chứ không phải ra vẻ anh hùng cứu thế.
Khả năng càng cao trách nhiệm càng lớn! Câu nói rất hay. Tâm niệm hiện tại của Dương Vũ chính là như vậy.
Trên xe cảnh sát, Trần Lập nhìn Dương Vũ nói:
- Mạo muội hỏi cậu một điều.
- Ha ha. Có gì xin cứ hỏi.
Dương Vũ nhìn họ Trần cười nói.
- Dương huynh đệ đừng trách tôi tò mò, tôi thấy thân thủ của cậu cực kỳ khác so với người thường, không biết Dương huynh đệ có thể giải thích cho tôi rõ được không?
Dương Vũ lắc đầu cười nhìn Trần lập, lập tức cự tuyệt yêu cầu:
- Điều này không thể tiết lộ.
- Ha hả. Thật không phải.
Trần Lập có vẻ thất vọng. Nhưng hắn cũng hiểu rằng bọn hắn và Dương Vũ không cùng một loại người, những người như vậy sẽ không bao giờ tùy tiện tiết lộ điều gì. Đây là kinh nghiệm hắn rút ra được sau nhiều năm.
- Trần đội trưởng, tôi hi vọng chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài.
Dương Vũ cũng không muốn hành động của mình bị người khác phát hiện, dù không phải chuyện xấu, nhưng cái gì cũng có hai mặt. Dương Vũ không muốn tự rước họa vào thân.
- Được! Không thành vấn đề. Giờ cậu đã trở thành người hùng rồi đó.
Trần Lập cười nói.
- Không đáng nhắc đến, tôi không hành động vì cái danh anh hùng.
Dương Vũ nói. Hắn không quan tâm suy nghĩ của người khác, người khác có nghĩ thế nào thì cuộc sống của hắn cũng vẫn vậy. Hơn nữa hắn cũng không thuộc nơi này, vài ngày sau hắn phải đi rồi, sau này còn có ai nhớ đến hắn?
Cho dù có người còn nhớ thì cũng không thể nào ngờ rằng đây mới chỉ là một học sinh lớp 12.
- Tiêu Ngọc, rốt cuộc con muốn xem kênh nào? Truyện Long Tổ (龙组)
Mẹ Tiêu Ngọc hỏi.
Tiêu Ngọc đang ngồi với mẹ trong phòng khách, tay cầm điều khiển chuyển kênh liên tục làm cho mẹ nàng không nhịn được phải lên tiếng Truyện Long Tổ (龙组)
- Chán quá đi mất.
Tiêu Ngọc ngả nửa người trên salon, ôm một con thú bông vào lòng.
- Những thứ trên TV chán chết đi được, mẹ lại không cho con ra ngoài chơi.
Tiêu Ngọc bĩu môi buồn bực nói.
- Không muốn xem TV thì đi ôn bài đi, năm nay lớp 12 rồi, con cũng đâu còn nhỏ nữa, vậy mà chẳng chịu để tâm việc gì cả.
- Học nhìu quá chán lắm mẹ ơi, mất hết hứng thú. Truyện Long Tổ (龙组)
Tiêu Ngọc vừa nói chuyện vừa chuyển kênh TV, vừa vặn chuyển đến kênh tin tức của đài truyền hình.
“Tiếp theo xin tường thuật về vụ cướp ngân hàng xảy ra vào lúc xế chiều hôm nay…”
Nghe thấy tin này, Tiêu ngọc bất giác dừng tay lại.
- Hôm nay lại xảy ra chuyện lớn gì sao?
Bộ dạng Tiêu Ngọc không hề tỏ ra bất ngờ, có vẻ như chuyện này xảy ra rất thường xuyên.
- A? Đây là cảnh vụ cướp?
Trên TV đang phát hình toàn cảnh Dương Vũ hét lên rồi gục xuống.
- Đây là cảnh quay thật.
Mẹ Tiêu Ngọc nói, cả hai cùng chăm chú theo dõi diễn biến trên màn ảnh.
Ống kính chuyển đến cảnh nữ con tin bị tên cướp khống chế.
- Kia không phải là bạn học của con chứ?
Mẹ Tiêu Ngọc hỏi.
Tiêu Ngọc gật đầu không lên tiếng, mắt nhìn chăm chú vào TV. Lúc này trên màn hình, tên cướp đang khống chế cô gái hướng về phía Dương Vũ ngã trên mặt đất. Truyện Long Tổ (龙组)
- A, là anh ta!
Khi xoay người đoạt lấy cô bé kia từ tay tên cướp, khuôn mặt Dương Vũ đã bị máy quay chụp được, Tiêu Ngọc liền lập tức kêu lên kinh ngạc.
Sau đó Dương Vũ ôm lấy cô gái bỏ chạy ra xa. Trên màn ảnh hiện rõ cảnh tên cướp dùng súng bắn thẳng vào Dương Vũ.
“Pằng!” một tiếng, tên cướp bóp cò, Tiêu Ngọc ngồi trước màn hình cũng sợ hãi hô lên. May mắn là Dương Vũ không xảy ra chuyện gì, an toàn chạy đến núp sau một chiếc xe hơi.
Đoạn phim đến đây đột nhiên dừng lại! Sau đó là lời giải thích của phóng viên
“Một cuộc cướp bóc đầy nguy hiểm đã được hoá giải an toàn bởi người anh hùng của chúng ta…”
Lời phóng viên trên TV nói gì Tiêu Ngọc cũng không nghe rõ, lúc này đầu óc nàng rất loạn, nàng không hiểu vì sao mình lại thế, nhưng quả thực trong đầu nàng đang vô cùng hỗn loạn.
- Tiêu Ngọc, con không sao chứ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, con biết người kia sao?
Mẹ Tiêu Ngọc nhìn bộ dáng thất thần của nàng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi.
- Mẹ, con không sao. Con thấy hơi mệt, con đi ngủ trước đây.
Bỏ điều khiển xuống, Tiêu Ngọc vừa nói vừa đi về phòng mình.
- Sao đột nhiên trở nên kỳ quái vậy? Giờ là mấy giờ mà buồn ngủ?
Mẹ Tiêu Ngọc lầm bầm nhìn con gái đi vào phòng.