“Ha ha, quyết định?” Sắc mặt nghiêm túc biến mất, thay vào đó là nụ cười hòa nhã, Hoàng lão nhìn Dương Vũ hỏi.
“Đúng vậy, đã quyết định.” Trong đôi mắt Dương Vũ hiện lên sự quả quyết kiên định.
“Đúng rồi, Hoàng lão.” Dương Vũ nhìn Hoàng lão với chút kỳ lạ, “Sao ông không hỏi Tôn Dương kia rốt cuộc thuộc tổ chức gì? Không sợ cháu gia nhập tổ chức tà giáo sao?” Dương Vũ phản ứng. Hoàng lão có vẻ rất yên tâm về mình.
“Ha ha, cho dù ông có hỏi, cháu cũng không biết. Cũng giống như không hỏi.” Hoàng lão nhìn Dương Vũ chế nhạo.
“Vậy cũng phải.” Dương Vũ ngượng ngùng cúi đầu, hôm nay có thể khám phá ra nhiều chuyện.
“Hơn nữa, ông tin tưởng cháu.” Hoàng lão nhìn Dương Vũ, cười hòa nhã.
Thấy nụ cười của Hoàng lão, Dương Vũ cảm động. Chỉ có một câu “Ông tin tưởng cháu!” Lời này quý giá hơn bất kỳ lời nói nào Dương Vũ từng nghe. Gặp nhau khá nhiều trong thời gian qua, vậy mà Hoàng lão chưa bao giờ hỏi tới chuyện riêng của Dương Vũ, cũng như Dương Vũ chưa bao giờ nói về bản thân.
Quan hệ của họ không phải là thầy trò, nhưng lại hơn hẳn thầy trò. Nghiêm chỉnh mà nói, Dương Vũ luôn coi Hoàng lão là sư phụ, một người lẳng lặng quan tâm đến mình.
Hoàng lão xem Dương Vũ như là đồ đệ của mình, đem sự quan tâm của mình mà đối đãi với hậu bối, thậm chí không thua kém gì với cách đối đãi Nhã Tư.
Quan hệ của hai người rất tinh tế, hắn không hề biết thân phận của Hoàng lão. Mà Hoàng lão cũng không can thiệp chuyện riêng tư của hắn, cũng như gia đình không biết cuộc sống hiện tại của hắn. Không biết được.
Với mối quan hệ như vậy, Dương Vũ có chuyện là tìm đến Hoàng lão trước tiên. Tuy không phải người nhà nhưng Hoàng Lão cũng như một gia trưởng.
“Ha ha, hôm nay là chủ nhật, cháu ở lại ăn cơm tối rồi hãy về?” Hoàng lão cười hỏi.
“À không được. Cháu còn phải trở về lớp.” Dương Vũ lúc này có chút mong đợi, nói đúng hơn là đang nóng lòng
“Ha ha. Lão xem cậu có vẻ nóng lòng muốn lien lạc với Tôn Dương. Năng lực của cậu bây giờ có chuyện gì phải gấp gáp chứ?”
“Bị nói trúng rồi.” Dương Vũ cười ngượng, ”Nếu như vậy thì chờ một lát rồi nhờ Tiểu Lâm đưa trở về.”
Lát sau, Dương Vũ cáo từ Hoàng lão rồi nhờ Tiểu Lâm đưa về quán rượu hôm qua. Hắn có hẹn Tôn Dương gặp mặt ở đây.
Vào không bao lâu thì Tôn Dương cũng vừa tới. Vừa vào nhìn thấy sắc mặt Dương Vũ thì trong lòng hắn biết được có điều thú vị, ngồi đối diện với Dương Vũ, rồi nói: “Sao rồi? Suy nghĩ ra sao rồi?”
“Đã quyết định.” Dương Vũ nhìn Tôn Dương, nét mặt lộ vẻ kiên nghị.
“Em quyết định gia nhập tổ chức.” Dương Vũ nhìn Tôn Dương, nhấn mạnh từng chữ.
“Tốt!” Tôn Dương đột nhiên đứng lên, nét mặt rạng rỡ, nhìn Dương Vũ rồi đưa tay phải ra bắt: “Hoan nghênh em đã gia nhập.”
Dương Vũ cũng đứng lên, bắt tay Tôn Dương, sau đó ngồi xuống. Dương Vũ ngẩn người nhìn Tôn Dương.
Thấy ánh mắt Dương Vũ, Tôn Dương sửng sốt. Sau phản ứng đó, nét mặt giãn ra: “Em đã gia nhập thì anh cũng nói sơ một chút về tổ chức.”
“Phía sau tổ chức của chúng ta là cục an ninh của nước Hoa Hạ, trực tiếp dưới sự lãnh đạo của tổ chức tình báo quốc gia.”
“An ninh quốc gia?” Dương Vũ kinh hãi hô lớn. Mặc dù hắn chưa tiếp xúc qua Cục an ninh quốc gia, nhưng đã được nghe nói tới. Cục an ninh quốc gia chính là tổ chức tình báo duy nhất được chính phủ công khai của nước Hoa Hạ.
Cục an ninh quốc gia cũng chính là tình báo đặc công. Như vậy, Tôn Dương cũng thuộc về đặc công rồi?
“Không sai, anh chính là đặc công.”Vì đây là phòng riêng trong tửu điếm nên Tôn Dương đã kiểm tra trước về an ninh. Không kiên sợ, mới nói: “Nhưng anh cũng chỉ là một đặc công bình thường.”
Dương Vũ không nói gì, nhìn Tôn Dương chờ sự giải thích. “Anh thuộc về tổ hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia. Mà em cũng sẽ trở thành một thành viên trong tổ.”
“Tổ hành động đặc biệt không giống với đặc công bình thường. Tổ viên của tổ hành động đặc biệc, ngoài việc phải hiểu rõ thủ đoạn căn bản của đặc công, mà thân thủ nhất định phải cao cường. Bởi vậy chúng ta không giống với loại đặc công bình thường. Đặc công bình thường thì phải phụ trách dò hỏi tình báo vân vân…”
“Chúng ta còn phải xử lý những chuyện không bình thường, giống như chuyện buổi tối hôm trước. Đặc công bình thường không có cách nào đối phó với loại người như bọn họ, nên cần tổ hành động đặc biệt của ta ra tay.”
Sau khi nghe Tôn Dương giải thích, Dương Vũ mới hiểu được sự khác biệt giữa tổ hành động đặc biệt và tổ đặc công bình thường. Nói cho cùng, tổ hành động đặc biệt là người ra mặt cuối cùng để đối phó chủng loại kia.
Thường thường, mặt sau khó giải quyết và nguy hiểm nhất.
“Nhưng đối với đặc công em có chút không hiểu cho lắm?”
“Ha ha, không sao. Vì em gia nhập sau, tổ chức sẽ huấn luyện đặc biệt cho em. Việc này không cần phải lo lắng. Bây giờ làm cho xong những việc muốn làm, rồi vài ngày sau trở về huấn luyện”
“Về phía trường học?” Dương Vũ mặc dù không lo lắng về việc học tập của mình, nhưng không xin phép thì không được.
“Đến lúc đó, anh sẽ cho người đến trường học nói một tiếng.” Tôn Dương cười rồi tiếp tục: “Vài ngày sau chúng ta có hành động, không biết em có hứng thú tham gia không?”
“Có!” đương nhiên là có hứng thú rồi. “Không biết hành động gì? Em cũng có thể tham gia?”
“Ha ha, giống lần trước, bắt giữ ba người có liên quan. Và chỉ cần giữ an toàn cho mình là được rồi.” Tôn Dương cười nói, tương đối vui vẻ với chuyện Dương Vũ gia nhập.
“Đúng rồi. Em bây giờ chưa phải là thành viên chính thức. Chờ sau lần hành động này, em theo anh về làm một vài thủ tục.”