"Tiêu Ngọc?" Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, "Chẳng lẽ người này biết mình mà cố ý nói mình là bạn cũ?"
"Đúng vậy, không biết em có biết cô ấy không? Nói không chừng các em còn quen nhau cũng nên." Dương Vũ trên mặt vẫn giữ nụ cười nhìn Tiêu Ngọc dò hỏi.
"Anh nói anh là bạn cũ của Tiêu Ngọc? Em hình như chưa nghe nói đến nha." Tiêu Ngọc làm bộ suy tư trong chốc lát, sau đó lộ ra nụ cười nhìn Dương Vũ nói.
"Chưa nghe nói qua? Thật là đáng tiếc. Anh mới từ địa phương khác đến đây, vốn đang định tìm cô ấy với đám bạn cũ tụ tập một chút, ai, thật đáng tiếc." Vừa nói, Dương Vũ trên mặt lộ ra tiếc nuối.
"Có lẽ anh nên tìm người khác hỏi thử xem, có lẽ em chưa nghe nói mà thôi." Tiêu Ngọc cho một đề nghị rồi cười nhìn Dương Vũ. Tiêu Ngọc này nàng thật sự không có nghe nói. Bởi vì, Tiêu Ngọc chính là nàng. Nhưng hiện tại Tiêu Ngọc cũng hoài nghi trường học của mình không biết còn có một Tiêu Ngọc khác hay không.
"Quên đi , anh vốn là không ôm hi vọng gì cả." Dương Vũ tiếc nuối nói: "Nói không chừng cô ấy đã tốt nghiệp, bọn anh liên lạc lần cuối cùng là lúc cô ấy học tiểu học, bây giờ nói không chừng người ta đã lên đại học rồi."
"Anh đã không biết chắc còn đến đây tìm?" Tiêu Ngọc cổ quái nhìn Dương Vũ nói.
Dương Vũ trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói tiếp: "Bọn anh đã mất liên hệ từ rất lâu rồi. Nguyên nhân là anh không ở Dương thành. Hơn nữa lần này anh đột nhiên tới Dương thành, thừa dịp thời gian dư dả nên định tới nơi này đi dạo một chút, ha hả." Dương Vũ cười một chút, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Ngay cả liên lạc cũng không có anh đã chạy đến nơi đây, anh thật là làm cho người ta kỳ quái." Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ, nàng cảm thấy người này có chút thần kinh.:oe82:
"Nếu đã như vậy, anh nghĩ anh cũng nên trở về thôi." Dương Vũ cô đơn nhìn thoáng qua phía sau trường học, trên mặt lộ vẻ u sầu, xoay người muốn rời đi.
"Uy, như vậy đã đi sao? Anh không muốn tìm kỹ sao?" Thấy Dương Vũ trên mặt lộ ra vẻ sầu não, Tiêu Ngọc trong lòng bỗng nhiên bị hụt hẫng, cho nên gọi hắn lại.
"Ha hả, anh nghĩ không cần thiết nữa rồi, có lẽ cô ấy thật sự không có ở nơi này, có lẽ bọn anh vốn không có duyên. Hơn nữa anh đối với nơi này không quen thuộc, chẳng lẽ anh cứ canh ở cửa trường học sao?" Dương Vũ cười có chút bất đắc dĩ.
Hiện tại, Tiêu Ngọc đứng trước mặt mình, nhưng mình lại giả vờ không nhận ra nàng, hơn nữa còn nói lung tung. Dương Vũ lúc này tâm tình kích động ban đầu đã dần tiêu tan, trên mặt rõ ràng lộ ra nhiều tia đau thương. Ánh mắt lại càng tràn đầy u buồn.
Nữ nhân mà mình yêu đứng ở trước mặt mình, nhưng mình lại giả vờ không nhận ra nàng! Tâm tình như vậy, không có ai có thể lý giải, có lẽ chỉ có Dương Vũ mới hiểu được lúc này hắn thống khổ dường nào. (Dịch: nhiều khi trái ngang ^^)
"Vậy em... em có thể giúp anh." Có lẽ là bị cái vẻ sầu não của hắn đả động, lại bắt gặp ánh mắt u buồn của hắn. Tiêu Ngọc chủ động nói với Dương Vũ.
Dương Vũ lắc đầu, nhìn thoáng qua chung quanh, rồi lại nhìn Tiêu Ngọc, nói với nàng : "Ha hả, mặc dù anh không biết em là ai. Nhưng trường học này lớn như vậy, học sinh khẳng định không ít phải không? Nếu như muốn tìm một người nhất định sẽ rất khó rồi. Anh nghĩ hay là không nên làm phiền em thì tốt hơn." Dương Vũ uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của nàng.
Người mình muốn tìm đang ở trước mặt mình hơn nữa đang cùng mình nói chuyện, nhưng chỉ có bản thân nàng không biết mà thôi.
"Như vậy sao được?" Tiêu Ngọc bỗng nhiên cảm giác được có chút sinh khí ."Anh đến đây tìm cô ấy có đúng hay không? Nhưng anh còn chưa có cố gắng đi tìm, cứ như vậy bỏ qua. Anh chẳng có tí phong độ nào cả .”
"Nhưng anh chỉ ở đây được mấy ngày thôi, qua vài ngày sau anh còn phải quay về đi học." Dương Vũ trên mặt vẫn mang cái thần sắc bất đắc dĩ.
"Tốt lắm, mấy ngày là đủ rồi. Mọi chuyện cứ để em lo." Tiêu Ngọc cười nói với Dương Vũ.
"Có thật không?" Dương Vũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiêu Ngọc, tựa hồ không thể tin được nàng có khả năng ấy."Đương nhiên rồi, anh nhìn một chút xem em là người như thế nào. Nếu như cô ấy thật sự ở trường học của em mà nói..., em nhất định có thể giúp anh tìm được." Tiêu Ngọc cười nói.
Dương Vũ cười một tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Cho dù em tìm cả Địa Cầu cũng không thấy nàng, trừ phi anh cho em biết người anh muốn tìm chính là em, nếu không em vĩnh viễn cũng không thể tìm được."
"Được rồi." Dương Vũ trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên nói: "Vì cảm tạ sự giúp đở của em, tính cả lúc trước vô tình đụng vào em, anh quyết định tối nay mời em ăn một bữa cơm, không biết em có thể cho anh chút vinh hạnh này không?" Dương Vũ lúc này bắt được cơ hội khó tìm liền mời Tiêu Ngọc dùng bữa.:oe18:
"Anh, người này…" Tiêu ngọc nhìn Dương Vũ một cái. "Anh thật đúng là biết lựa cơ hội. Nhưng coi như cũng có thành ý, vậy bổn tiểu thư sẽ cho anh vinh hạnh này một lần."
Dương Vũ mừng rỡ trong lòng, hiện tại Tiêu Ngọc đã đồng ý, như vậy là đã thành công vượt mong đợi rồi. Mình tất phải trong thời gian ngắn nhất, dùng hết mọi biện pháp làm quen vơi nàng, cho dù không thể làm cho nàng yêu mình, nhưng ít nhất mình cũng có cơ hội làm cho nàng lưu lại một ấn tượng thật sâu! Mình tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại vuột khỏi tay mình một lần nữa.
"Uy, anh còn gì lo lắng sao? Đi thôi." Nhìn thấy Dương Vũ trên mặt lộ ra thần sắc kích động, Tiêu Ngọc cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng cho là Dương Vũ bởi vì mình đáp ứng giúp hắn tìm người mới kích động như vậy.
"Gã này..." Tiêu ngọc trong lòng cười thầm.
"Xin tự giới thiệu, anh tên là Dương Vũ, sau này em cứ gọi là Dương Vũ được rồi, anh không có tên húy ." Dương Vũ cao hứng nhìn Tiêu ngọc, tiếp tục nói: "Không biết..."
"Em tên là Tiêu Ngọc." Còn không đợi Dương Vũ hỏi ra lời, Tiêu ngọc đã nói. Đồng thời nàng còn dùng ánh mắt tò mò nhìn Dương Vũ, mong đợi vẻ mặt phong phú sắp xuất hiện của hắn.