Nhìn Hoàng lão một cái, Dương Vũ ý niệm vừa động, ngọn lửa trên đầu ngón tay liền biến mất. Dương Vũ cũng không nói lời nào, mà lẳng lặng chờ Hoàng lão lên tiếng.
Nhưng lần này Hoàng lão cũng im lặng. Một lúc sau, khi Dương Vũ sắp không nhịn được, Hoàng lão mới mở miệng nói: "Cháu đã có dị năng, như vậy chuyện về giới dị năng cháu cũng biết sao? Ông chắc cũng không cần giải thích.” Hoàng lão ha hả cười nói.
"Không, Hoàng lão." Dương Vũ lắc đầu.
"Sao vậy?"
“Thật ra thì cháu đối với dị năng hiểu biết cũng không nhiều, đối với giới dị năng lại càng mù tịt." Dương Vũ gãi đầu cười cười nói.
"Vậy dị năng của cháu từ đâu ra?"
“Dị năng của cháu mới thức tỉnh không lâu." Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng.
"Thì ra là như vậy." Hoàng lão gật đầu. "Vậy cháu mỗi ngày tới nơi này là để tu luyện dị năng?”
" Vâng." Dương Vũ gật đầu, cũng không phủ nhận.
"Nói như vậy, Hoa Hạ chủ yếu chia làm hai cái thế giới, một là võ giới, một chính là dị năng giới. Luyện võ thì rất nhiều người. Nhưng người có dị năng càng nhiều hơn. Bởi vì người có dị năng không yêu cầu có tư chất tốt giống như người tu luyện võ thuật. Gần như mỗi người trong cơ thể đều sở hữu dị năng, nhưng có người dị năng đã thức tỉnh, có người cả đời cũng không thức tỉnh."
“Trong giới dị năng, cũng có rất nhiều biện pháp để cho người bình thường có thức tỉnh dị năng. Nhưng dị năng ép buộc thức tỉnh này không phải dị năng cường đại."
Dương Vũ vừa chăm chú nghe vừa gật đầu. Lúc này mới mở miệng hỏi: "Tại sao vậy?"
“Ha hả, đây là bởi vì do bản thân người có dị năng. Mỗi người dị năng đều có sự phân chia mạnh yếu. Có một ít người có dị năng cường đại, từ nhỏ đã thức tỉnh rồi. Cho nên trên đời này mới xuất hiện ít quái nhân.... Nhưng những người đó cũng không biết mình có dị năng cường đại, cũng không biết cách vận dụng.”
"Cũng có một số người bản thân có dị năng cường đại, nhưng là lại không tự động thức tỉnh. Hiện tại người có dị năng phần lớn cũng là loại này. Họ cần phải gặp cơ hội thì dị năng mới có thể thức tỉnh."
Dương Vũ gật đầu, hắn chính là loại người này. Nếu như không phải là đêm đó tức giận quá mức, phỏng chừng dị năng của hắn đến hiện tại cũng không thể thức tỉnh.
“Chuyển sang vấn đề trên." Hoàng lão ha hả cười một tiếng.
"Mạnh mẽ kích thích để dị năng thức tỉnh, biện pháp này chỉ dùng để thức tỉnh người có dị năng cường đại nhưng lại chậm chạp không thể tự động thức tỉnh. Phương pháp như vậy bình thường bị một ít tổ chức vận dụng để vơ vét nhân tài."
Nhưng nghe nói loại dị năng cưỡng ép này có một chút tác dụng phụ, đó là mặc dù được kích khởi dị năng, người có dị năng sẽ có một thân dị năng cường hãn. Nhưng sau này tu luyện cũng khó khăn vô cùng, thậm chí có thể nói, sau khi dị năng thức tỉnh cho dù sau này hắn có cố gắng tu luyện cỡ nào, dị năng cũng không thể tiến thêm một bước. Hơn nữa, trong quá trình kích thích sẽ có nguy hiểm rất lớn, nếu không cẩn thận, người trong cuộc sẽ chết."
“Ngoài ra, người có dị năng tự thức tỉnh, mặc dù lúc mới thức tỉnh dị năng rất yếu, nhưng nếu họ không ngừng tu luyện rồi đề cao, cuối cùng sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không ai biết."
"Thì ra là như vậy." Dương Vũ cái hiểu, cái không gật gật đầu.
"Vậy người có dị năng cùng võ giả người nào lợi hại hơn?"
“ Ha hả, ông hỏi cháu một vấn đề nhé. Nếu như một người Hoa Hạ chúng ta đánh nhau cùng R quốc mà nói… cháu nói ai lợi hại hơn?“
"Cái này còn phải xem những người này là thân phận gì. Ah, cháu hiểu rồi." Dương Vũ nói.
"Võ kỹ cùng người có dị năng ai cao ai thấp, không phải là nhìn hai người, mà là nhìn người trong cuộc. Người nào thực lực cao, người đó liền lợi hại. Nhưng. ." Hoàng lão nhìn Dương Vũ, dừng lại một chút.
"Nhưng gì?" Dương Vũ vội vàng hỏi tới.
"Nhưng nếu quả thật muốn so sánh cổ võ giới cùng dị năng giới mà nói..., thì cổ võ giới mạnh một chút."
"Tại sao?"
“Ha hả, cổ võ mặc dù ngày càng suy thoái, nhưng Hoa Hạ chúng ta vẫn có rất nhiều người tu luyện. Hơn nữa, võ thuật người người đều có thể tu luyện, mặc dù vì vấn đề tư chất của mỗi người. Cao thủ chân chánh không có bao nhiêu. Nhưng người có dị năng lại không giống vậy. Dù sao dị năng bản thân thức tỉnh quả thật rất ít người. Hoa Hạ mặc dù lớn như vậy, nhưng nếu muốn xuất hiện một người có dị năng cường đại cũng là không dễ dàng đâu."
Dương Vũ có chút hiểu được ý của Hoàng lão.
"Đúng rồi, sau này dị năng của cháu ngàn vạn không nên dễ dàng để lộ trước mặt người khác."
Tại sao?" Dương Vũ không giải thích được
"Ha hả, cháu hãy nhớ kỹ lời ông nói là được rồi."
"Oh." Dương Vũ ồ một tiếng, hắn tin tưởng Hoàng lão không hại hắn.
"Vậy cháu còn có thể học tập Thái Cực quyền không?" Dương Vũ có chút lo lắng hỏi. Hắn sợ mình là người có dị năng có không thể luyện võ được.
"Có thể chứ. Võ cùng dị năng không xung đột, nói không chừng còn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh đây." Hoàng lão mỉm cười nhìn Dương Vũ, "Cái này cháu không cần lo lắng, nói không chừng tu luyện hai thứ đối với cháu còn có trợ giúp đấy.”
"Vậy cũng được." Dương Vũ không khỏi nhớ tới cảm giác vi diệu lúc nhìn Hoàng lão diễn luyện Thái Cực quyền. Nếu bản thân có thể trực tiếp diễn luyện, nói không chừng mình có thể lĩnh ngộ càng nhiều thêm. Dị năng cũng có thể sẽ đột phá.
"Hoàng lão, chúng ta khi nào thì bắt đầu?" Dương Vũ đã có chút sốt ruột.
Trên khuôn mặt già nua của Hoàng lão lộ ra một tia mỉm cười hoà ái. Lúc này trời đã sáng. Trong công viên cũng đã xuất hiện nhiều người tới luyện tập.
"Nhiều người ở đây, chúng ta đi về trước đi." Vừa nói Hoàng lão vừa đứng lên.
Nhìn thấy Hoàng lão đứng lên, người thanh niên sải bước đi tới
"Hoàng lão" Người thanh niên cung kính nói.
"Tiểu Lâm a, chúng ta chuẩn bị trở về đi."