Sau khi bắn chết hai tên kia, Dương Vũ lách mình từ trong phòng nhảy ra ngoài, đi tới đại sảnh nhà kho bỏ hoang.
Nơi này đúng là một nhà kho bị bỏ hoang, bên trong lẫn lộn nhiều thứ. Vì thế mà bọn đạo tặc có chổ để ẩn nấp.
Tiêu Ngọc ắt hẳn ở lầu hai, quan sát lầu một xong Dương Vũ kết luận như vậy. Hắn tìm ra cầu thang và nhanh chóng hướng thẳng lầu hai xông tới.
“Đoàng đoàng …” Dương Vũ vừa đặt chân lên lầu hai, một loạt đạn bắn xuống, hắn lùi về phía sau một bước.
Không rõ trên kia có bao nhiêu tên, hắn không dám tùy tiện xông tới. Cầu thang đã bị đối phương phong tỏa. Mấy lần hắn thử xông lên đều bị tấn công phải lui xuống ngay, hắn nhíu chặt mày lại.
Hi vọng đối phương không đông người. Hắn ước chừng lượng công kích. Vừa rồi hai tên bị mình đánh chết canh giữ lầu một. Hiện lầu một còn mỗi hắn.
Như vậy, bọn cướp có mặt không nhiều. Theo như kết quả quan sát bên ngoài nhà kho, ước chừng khoảng mười người không hơn.
Mười người, nếu như toàn bộ đều sử dụng súng thì còn dễ tính toán, còn giống như lời Trần Lập nói có cả người có cổ võ hoặc dị năng sẽ gặp nhiều phiền phức hơn.
Dương Vũ lo lắng nhất là an toàn của Tiêu Ngọc. Nếu chỉ có một mình thì hắn đã sớm xung phong liều chết tiến lên rồi.
Nếu ở đây không thể đi lên, không làm gì được, phải tìm cách khác thôi. Dương Vũ bắt đầu tìm cách để lên được lầu hai mà nhà kho này ngoại trừ cầu thang ngoài kia thì không có chổ nào để lên lầu hai được nữa.
Dương Vũ khẽ nhíu mày, trầm tư.
“Dương Vũ, còn mười phút nữa đủ một tiếng, mày không nên ép tao giết cô nàng này nha.” Một tiếng nói phát ra từ lầu hai nhắc nhở hắn.
Nghe được lời nói đó, đôi mày Dương Vũ nhíu sâu! Chỉ còn hơn mười phút! Mình phải cứu Tiểu Ngọc bằng cách nhanh nhất. Trong lòng hắn nổi giận, hành vi của bọn chúng chạm vào điểm yếu của hắn.
Dám động đến người của hắn thì phải chết! Ánh mắt hắn lạnh băng.
Tung mình từ cửa sổ, lần nữa hắn nhảy ra ngoài. Hắn mạo hiểm từ cửa sổ tầng hai nhảy vào, chỉ có như vậy hắn mới tranh thủ được tối đa thời gian.
Trên tầng hai, Tiêu Ngọc bị cột vào ghế, tay chân bị buộc chặt. Miệng bị quấn băng. Những tên kia đang ngồi chơi bên cạnh Tiểu Ngọc.
Trước mặt bọn chúng có một cái bàn cũ nát, trên bàn có chút bia và đồ nhắm.
“Lão đại” Một tên đi tới chổ tên đang ngồi bên cạnh Tiểu Ngọc nói: “Dương Vũ vẫn co đầu rút cổ ở dưới không ra mặt, ta có nên dẫn người xuống dưới”.
“Không cần.” Lão đại cười lạnh một tiếng, “Chúng ta chờ ở đây … hắn sẽ đi lên. Hắn không thể bỏ được cô nàng đáng yêu này đâu, sớm muộn hắn sẽ bị chúng ta giết chết.” Vừa nói tên cướp vừa liếc nhìn Tiêu Ngọc đang ở bên cạnh một cái.
Miệng Tiêu Ngọc dù bị dán chặt, không thể nói chuyện nhưng trong mắt đầy vẻ tức giận. Như muốn báo cho bọn chúng biết, hiện cô đang rất tức giận.
“Chú ý quan sát, hắn vừa lộ diện lập tức bắn chết.” Tên lão đại lạnh lùng nói. Hắn không tin Dương Vũ có thể tránh khỏi bị bắn chết.
“Yên tâm, sau khi giết Dương Vũ, tôi sẽ đem cô cho bọn chúng.” Lão đại lạnh băng, toàn thân Tiểu Ngọc cũng lạnh theo.
Lần đầu Tiêu Ngọc nhìn thấy ánh mắt vô hồn như thế, ánh mắt tàn khốc. Lúc này cô mới nhận thức được những người trước mặt toàn làm những chuyện ác.
“Làm sao rồi, Sợ hả? Yên tâm! Nếu Dương Vũ không chết…, tôi sẽ cho hắn xem bạn gái của hắn bị lăng nhục cho đến chết như thế nào. Tôi muốn cô làm trò đó trước mặt Dương Vũ!” Tên này lúc nói chuyện rất bình tĩnh. Gần như uy hiếp Tiêu Ngọc.
Từng chữ lọt vào tai Tiêu Ngọc, làm cô sợ hãi! Nhưng sau sợ hãi là sự tức giận.
Trong mắt toát ra lửa giận hừng hực, Tiêu Ngọc căm tức lão đại bọn cướp. Nếu như Tiêu Ngọc có thể nói chuyện, chỉ sợ bọn cướp này sẽ bị cô chửi ầm lên.
Nhìn cửa sổ phía trên, Dương Vũ dừng lại nơi vách. Nơi này cách xa cầu thang tầng hai nhất. Hắn chọn chổ này vì ngay cầu thang có hai tên cướp, hắn không chắc mình có thể lên tầng hai bằng lối cầu thang.
Đem hết lực trên người chuyển đến mức cực hạn, chân phải Dương Vũ đạp mạnh trên đất. Kế tiếp cả người hắn bay lên không. Giữa không trung, xoay người, hắn hướng phía cửa sổ bắn nhanh vào.
“Hắn từ đây tiến vào!” Trên lầu hai, một tên cướp chợt thấy xuất hiện trước mặt một bóng đen. Sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, hét lớn lên một tiếng. Đồng thời hướng về phía Dương Vũ, bắn quét một vòng.
“Đoàng đoàng…”
“A!” Tiếng súng vang lên được mấy tiếng liền ngừng lại, sau đó là tiếng kêu rên thảm thiết của tên cướp truyền ra ngoài. Ngay khi Dương Vũ xuất hiện, tên cướp đã dùng hai tay che mạch máu ở cổ mình, cả người té xuống đất.