Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhóc, mày là người đánh em họ tao bị thương phải không?” Anh họ Lý Bân đứng cách đó không xa nhìn Dương Vũ với vẻ khinh thường, lạnh lùng hỏi.

Cái giọng điệu chất vấn của anh họ Lý Bân, khiến cho Dương Vũ vô cùng khó chịu nên giọng nói cũng trở nên không tốt chút nào. Hắn lập tức lạnh giọng hỏi: “Phải thì sao, mà không phải thì sao nào?”

“Ha ha…” Anh họ Lý Bân đột nhiên cười to mấy tiếng, tiếng cười như chấn động khiến ngọn đèn đường chợt lóe lên xóa tan vẻ tăm tối trên đường.

“Như thế nào sao?” Trong mắt anh họ Lý Bân không có một tia cảm giác, hờ hững nhìn Dương Vũ. Nhìn ánh mắt của anh họ Lý Bân. Dương Vũ cảm thấy rùng mình! Cặp mắt đó không hề có tình cảm của con người, khiến cho hàn ý trong lòng Dương Vũ tăng lên.

“Thằn này đúng là không đơn giản!” Trái tim Dương Vũ có chút rung động nhưng bộ dạng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bất cần. “Chẳng lẽ tụi bây dám giết tao sao?” Dương Vũ lạnh lùng nhìn bọn chúng, cất tiếng hỏi.

“Giết mày à?” Anh họ Lý Bân tỏ vẻ khinh thường, “Giết mày thì tao cũng không cần xuất động nhiều người như vậy! Bất quá….” Anh họ Lý Bân lạnh giọng, khiến nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống. “Hôm nay tụi tao phải đánh cho mày tàn phế. Anh em bọn tao từ trước tới giờ nếu ra tay không thấy máu thì không về!”

Nói đến đây thì không thể không nhắc tới thân phận của anh họ Lý Bân. Hắn có hung danh là Ác Lang, là đường chủ của một bang phái hắc đạo ở huyện Cẩm Tú! Lòng dạ anh họ Lý Bân cũng độc ác, tàn nhẫn như tên gọi của hắn vậy! Chỉ cần là người cùng hắn đối nghịch, một khi rơi vào tay hắn đều sống không bằng chết! Tên này không có chuyện ác nào mà không làm, gian dâm phụ nữ, giết người phóng hỏa lại càng nhiều như cơm bữa!

“Đánh tao tàn phế à?” Từ lúc nhìn thấy ánh mắt của Ác Lang, Dương Vũ cũng biết người này nói được làm được! Nhưng Dương Vũ cũng không phải người chịu ngồi bó gối chờ chết một cách dể dàng. “Bằng vào tụi bây còn chưa đủ đâu!” Dương Vũ lạnh giọng nói, đồng thời nhanh chóng chạy về phía ngã tư ở đường bên cạnh.

“Ha ha… Các anh em! Nó nói tụi mình còn chưa đủ kìa …” Ác lang nhìn những người bên cạnh rồi cười phá lên.

“Hừ, Đường chủ, một mình Bạo Hùng em cũng đủ để đánh hắn tàn phế rồi!” Cái tên to lớn đang chắn trước mặt Dương Vũ quay đầu lại nói với Ác Lang.

“Đường chủ?” Trong lòng Dương Vũ kinh hãi. “Chẳng lẽ trong huyện thật sự có bang phái hắc đạo? Mình từ trước tới giờ vẫn chưa nghe nói qua mà!” Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ không kìm được mà run lên. “Các bang phái hắc đạo từ xưa đến nay thủ đoạn làm việc đều rất tàn nhẫn, lần này thật sự là xui xẻo rồi.” Dương Vũ âm thầm nghĩ. Nhưng hắn nghĩ rắng người trong hắc đạo cũng không dám giết mình.

Nói chung, từ trước tới giờ Dương Vũ cũng chưa từng thấy các bang phái hắc đạo giang hồ thanh toán lẩn nhau, mà chỉ nghe người khác kể lại mà thôi.

“Bạo Hùng, mày xử lý hắn đi!” Dừng một chút, anh họ Lý Bân lại văng tục. “ĐM… Đêm đã khuya, không nên làm lãng phí thời gian của ông mày nữa, trong nhà còn có hai mỹ nữ đang đợi tao đấy.” Vừa nói hắn lại liếc mắt nhìn Lý Bân.

“Mẹ kiếp…! Rồi cũng có ngày mày chết trên bụng đàn bà cho mà xem.” Lý Bân mắng thầm một câu.

“Khặc khặc…” Bạo Hùng cười âm u nhìn Dương Vũ, vặn vặn người làm các đầu khớp xương của hắn kêu lên tiếng “rốp rốp…”.

“Bịch bịch…” Bạo Hùng trông như một con gấu lớn thong thả tiến tới ngã tư đường, mỗi bước đi đều khiến cho mặt đất rung lên!

Đèn đường giống như càng lúc càng tối. “Bịch.” Bạo Hùng hung hăng đạp mạnh lên mặt đường. Ngọn đèn đường bên cạnh cũng bị chấn động truyền tới làm cho sắp tắt.

“Bịch!” Bạo Hùng lại tiếp tục tiến tới gần, tiếng bước chân làm cho trống ngực Dương Vũ nhảy lên “Thình thịch…”

Bạo Hùng bước từng bước tới gần Dương Vũ, nhìn hắn với ánh mắt tàn bạo.

Dương Vũ thụt lùi từng bước, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy ra. Cảm nhận được nhịp tim mình đập liên hồi, trong lòng Dương Vũ xuất hiện cảm giác rất sợ hãi.

“Thằng nhóc, mày chịu chết đi!” Nắm tay to lớn của Bạo Hùng kéo theo một cơn cuồng phong, nhắm thẳng vào mặt của Dương Vũ.

“Thịch!” Trái tim Dương Vũ như ngừng đập. Đồng tử trong mắt co rút lại như châm nhọn! Một quyền của Bạo Hùng còn chưa tới thì kình phong đã táp vào mặt Dương Vũ, khiến hắn mặt hắn đau như bị dao cắt!

Một cơn gió vù vù thổi tới, Dương Vũ cảm thấy lạnh buốt.

“Xoạt xoạt...” Những hạt bụi trên đường bị gió thổi bay tán loạn trong không khí bỗng nhiên như đọng lại rồi rơi xuống mặt đất. Sát khí càng bốc lên mãnh liệt.

“Tích.” Dương Vũ rõ ràng nghe thấy mồ hôi trên trán mình rớt xuống đất, cuối cùng vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Cơn cuồng phong ập tới càng lúc càng lớn, hai tròng mắt Dương Vũ mơ hồ, trái tim rung động mãnh liệt.

Lúc nắm tay Bạo Hùng gần chạm vào mặt, Dương Vũ lại lộ ra thần sắc mờ mịt, giống như hắn đã bị một quyền của Bạo Hùng hù dọa mà sợ ngây người.

Bạo Hùng vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn! Đồng thời hai tay càng tăng thêm lực. Trong mắt hắn dường như đã thấy trước cảnh Dương Vũ bị đánh phun máu mũi, mặt cũng bị biến dạng.

“Hắc hắc…” Bạo Hùng cười hung ác, nắm tay tăng sức đập thẳng tới mặt Dương Vũ.

“Thình thịch!” Trái tim Dương Vũ gần như nhảy ra ngoài! Tại giờ phút này! Cảm giác sợ hãi đã lấp đầy tâm trí hắn, thậm chí ngay cả ý niệm tránh né trong đầu cũng biến mất!

Khẩn trương! Hoang mang! Dương Vũ cảm nhận được cái chết đang đến gần mình! Bây giờ trong nội tâm hắn tràn ngập nỗi sợ hãi!

Vẻ mặt Bạo Hùng càng trở nên tàn nhẫn. Mắt thấy một quyền của Bạo Hùng sắp nện thẳng vào mặt Dương Vũ. Đám người Ác Lang lộ ra thần sắc hưng phấn. Bọn chúng gần như đã thấy được cảnh tượng đầu của Dương Vũ bị Bạo Hùng đập nát! Lý Bân đứng ở xa xa cũng quay mặt đi, như không muốn chứng kiến cảnh đau lòng này.

Mắt thấy nắm đấm Bạo Hùng càng lúc càng gần, trái tim Dương Vũ càng nhảy lên kịch liệt hơn. Hai mắt bị gió thổi càng trở nên mơ hồ.

Sau đó, Dương Vũ cảm thấy trong người cảm giác nóng rực lan tỏa từ trong đáy lòng. Tại thời khắc này, hắn như quay lại thời điểm bị vây trong ngọn lửa của Chu Tước!

Máu trong người Dương Vũ như bị bốc lửa! Mạch máu toàn thân cũng nóng lên. Sau đó, hai tròng mắt đau xót giống như bị thiêu đốt.

Tại thời khắc này, Dương Vũ cảm thấy thấy một đấm của Bạo Hùng đang nhanh như vậy bỗng trở nên chậm chạp vô số lần, giống như một đoạn phim được quay chậm hướng về mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK