“Ha ha …” Lý Bân ngửa đầu cười lớn tiếng. Sau đó ném ánh mắt thâm độc về hướng Dương Vũ. Dương Vũ nói làm cho hắn nhớ lại chuyện lúc trước hắn suýt bị Dương Vũ đánh cho tàn phế.
“Ha ha…” Lý Bân lại cười lạnh mấy tiếng cay độc nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao đã từng thề nhất định phải đem chuyện lúc đầu trả cho mày gấp bội! Mày trở lại thật đúng lúc, chúng ta thù mới nợ cũ hãy tính một lượt đi!” Vừa nói Lý Bân vừa nhìn Dương Vũ, ánh mắt lộ tinh quang.
Cùng lúc đó, phàm là ai ở gần đều cảm thấy một tia sát ý lạnh như băng từ trên người Lý Bân phát ra. Nhiệt độ không khí trong nháy mắt giảm xuống vài lần. Thậm chí, mọi người cảm giác trên người Lý Bân như có từng đợt gió truyền ra.
Thấy sát ý lạnh như băng của Lý Bân, ánh mắt Dương Vũ khẽ co rút. Con ngươi trong nháy mắt như biến thành một mũi châm nhọn.
Dị năng giả! Lý Bân là dị năng giả! Dương Vũ trong lòng kinh hãi. Chỉ ngắn ngủn trong thời gian hơn nửa năm, Lý Bân từ một người bình thường biến thành một người có dị năng!
Hơn nữa năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến trên người của Lý Bân? Cái gì đã làm cho hắn có được dị năng? Dương Vũ trong lòng kinh ngạc một phen.
Đẩy Chung Lâm và Trầm Di ra phía sau, Dương Vũ lạnh lùng nhìn Lý Bân nói: “Chẳng lẽ mày tính động thủ ở chỗ này?”
“Hừ!” Hai mắt Lý Bân liếc nhìn chung quanh, nhận ra chỗ này không phải là nơi thích hợp động thủ. Cho nên hừ lạnh hai tiếng. Sau đó căm tức nhìn Dương Vũ một cái rồi xoay người bỏ đi.
Thấy Lý Bân rời khỏi, Dương Vũ hừ lạnh. Là chuyện gì đã làm cho Lý Bân đột nhiên biến thành dị năng giả? Chẳng lẽ hắn biến mất trong khoảng thời gian này là vì chuyện dị năng?
Dương Vũ trong lòng nghi hoặc. Hắn đã cảm giác Lý Bân đã không còn là một người đơn giản. Thậm chí, người này rất có thể là tử địch của mình sau này.
Vào thời điểm nhìn thấy Lý Bân, Dương Vũ thậm chí có cảm giác ngay cả linh hồn của mình cũng giật mình. Nguyên nhân gì đã làm cho linh hồn Dương Vũ cũng dao động? Điểm nghi ngờ này cả Dương Vũ cũng cảm thấy không sao giải thích được.
“Dương Vũ, thật xin lỗi, em…” Đợi Lý Bân rời khỏi, Chung Lâm liền cẩn thận nói với Dương Vũ, nhưng nàng chưa kịp nói hết thì Dương Vũ đã cắt ngang.
“Anh biết, chuyện này không có liên quan đến em.” Vừa nói Dương Vũ vừa nhìn Chung Lâm, sau đó nhìn Trầm Di một cái rồi nói tiếp: “Thôi được, bây giờ chúng ta đi thôi.” Vừa nói, Dương Vũ dẫn đầu đi về phía trước.
Mặc dù ngoài mặt Dương Vũ làm như không có gì, nhưng kể từ khi nhìn thấy Lý Bân trong lòng Dương Vũ đã thấy khó chịu.
Một tháng, suốt một tháng. Chung Lâm không nói với mình một chữ về chuyện Lý Bân đã trở lại. Cho dù là vậy, Dương Vũ cũng không trách Chung Lâm. Tất cả cũng do Lý Bân mà ra.
Có lẽ Chung Lâm đã sớm cảm giác được mình với Lý Bân không bình thường. Cũng có lẽ là vì mình không biết cái tên Lý Bân kia đã nói chuyện gì với Chung Lâm. Chung Lâm có thể vì không muốn mình xung đột với Lý Bân nên mới chọn làm như vậỵ
Nhưng trong lòng Dương Vũ không hy vọng Chung Lâm làm như vậy. Đây là chuyện của hắn với Lý Bân. Sớm hay muộn gì hắn cũng phải giải quyết Lý Bân. Hừ, Lý Bân trở lại, Dương Vũ cũng biết sau này sẽ còn rất nhiều phiền toái.
Mắt thấy tình hình kinh khủng lúc dị năng Dương Vũ thức tỉnh, lại thấy Dương Vũ ngày càng cường đại, Lý Bân mặc dù không phục nhưng hắn phát hiện sự chênh lệch giữa mình và Dương Vũ càng lúc càng lớn.
Đánh nhau? Dĩ nhiên là đánh không thắng Dương Vũ rồi. Mà người cho hắn dựa hơi. Bang hội sau lưng anh họ hắn cũng bị người ta tiêu diệt. Anh họ hắn may mắn mới thoát được một mạng.
Từ lúc đó về sau, Lý Bân đã không muốn đến trường học. Mặc dù không cam lòng, hận không giết được tình địch của mình là Dương Vũ, nhưng hắn không có dũng khí lẫn thực lực để ra tay.
Nhưng một ngày kia, một âm thanh đột nhiên xuất hiện và thay đổi hắn. Từ âm thanh kia, hắn biết được Dương Vũ là một người có hỏa hệ dị năng. Cũng từ âm thanh đó, hắn biết được thế giới này cũng không phải đơn giản như hắn nghĩ. Ngoại trừ cái thế giới bình thường vẫn còn có một thế giới dị năng.
Từ lúc âm thanh kia xuất hiện, thế giới của Lý Bân bắt đầu thay đổi. Cũng vì âm thanh kia xuất hiện, Lý Bân lâm vào cảnh điên cuồng.
Vì để nhận được lực lượng cường đại, Lý Bân đã đáp ứng với âm thanh kia một điều kiện có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục. Cũng nhờ âm thanh này mà Lý Bân có dị năng.
Cuối cùng, bởi vì muốn tăng lực lượng của mình bằng tốc độ nhanh nhất, Lý Bân đã biến mất khỏi trường học. Trong khoãng thời gian biến mất này, dưới sự hướng dẩn của âm thanh kia, lực lượng dị năng Lý Bân đột nhiên tăng mạnh.
Nửa năm sau, dị năng của Lý Bân đã đạt đến giai đoạn nhất định, nói cách khác là đến bình cảnh. Nên Lý Bân mới quay trở lại.
Sau khi trở về, trong lúc nhất thời đem anh họ của hắn giết đi. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Lý Bân lúc nào cũng bị anh họ hắn lăng nhục. Nhưng lúc trước vì nguyên nhân thực lực, Lý Bân chỉ có thể chọn lựa nén giận chịu nhục.
Kể từ sau khi hắn có được dị năng, anh họ hắn đã không còn là đối thủ. Mà bang hội đứng sau anh họ hắn cũng đã bị người của cục quốc an tiêu diệt. Bây giờ, anh họ hắn đã không còn chút giá trị lợi dụng nên Lý Bân đã không chút do dự xuống tay.
Sau khi hắn trở lại trường học, điều làm cho hắn mừng rỡ chính là Dương Vũ cũng đã biến mất nhiều ngày. Lý Bân định lợi dụng thời điểm Dương Vũ không có ở đây, đoạt lấy nữ nhân của hắn.
Đến lúc này, Lý Bân không biết rằng hắn đã không còn thích Chung Lâm mà trong lòng hắn chỉ có sự cừu hận với Dương Vũ. Chỉ cần là đồ của Dương Vũ, hắn đều muốn đoạt lấy. Nếu như thật sự không chiếm được, thì Dương Vũ cũng đừng mong lấy được. Ăn không được cũng phải phá cho hôi!
Nhưng bất luận hắn sử dụng thủ đoạn gì, Chung Lâm cũng không động lòng. Trong khi Lý Bân còn đang suy nghĩ tìm biện pháp cướp đi Chung Lâm, Dương Vũ đã kịp thời trở lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Dương Vũ, trong lòng hắn nổi lên sát cơ mãnh liệt, muốn giết chết Dương Vũ ngay tại chỗ. Nhưng hắn cũng biết thực lực của Dương Vũ không thua kém gì mình, hắn cũng chưa chắc có cơ hội nắm phần thắng.
Mà nơi này là trường học, không phải nơi thích hợp để ra tay. Lý Bân không phải sợ lúc ra tay sẽ biến nới này thành bình địa, hắn làm gì có hảo tâm như vậy. Hắn lo lắng lại là chuyện khác.
Cuối cùng, Lý Bân bỏ qua ý niệm cùng Dương Vũ đánh một trận, bực bội bỏ đi. Nhưng Lý Bân không có ý bỏ qua cho Dương Vũ. Hắn có ngày hôm nay nguyên nhân hoàn toàn là do Dương Vũ.
Có thể nói Dương Vũ là người Lý Bân nhất định phải giết.
Đem những nghi ngờ nan giải trong lòng vứt qua một bên, Dương Vũ cũng không muốn suy nghĩ đến những việc này. Muốn biết, tối nay cứ việc đi tìm Lý Bân. Dương Vũ lập tức cùng với Chung Lâm và Trầm Di rời khỏi trường học.
Trên đường đi, Chung Lâm không nói cười vui vẻ như mọi ngày. Hôm nay nàng trầm mặc không nói. Dù đã ra khỏi trường học, Chung Lâm vẫn không hé miệng nửa lời. Ngay cả Trầm Di cũng vậy.
“Cô ấy làm sao vậy?” Dương Vũ len lén hỏi Trầm Di. Mặc dù Dương Vũ đại khái biết Chung Lâm vì chuyện của Lý Bân mà trở nên trầm mặc, nhưng Dương Vũ cũng không yên lòng hỏi Trầm Di,
“Mình cũng không rõ. Kể từ khi Lý Bân xuất hiện, Chung Lâm tự dưng biến thành như vậy, không còn vui vẻ như lúc trước.” Trầm Di lặng lẽ nhìn Chung Lâm, nhỏ giọng trả lời Dương Vũ.
“Nhất định là có chuyện rồi.” Trầm Di nhẹ giọng nói tiếp.
“Đã có chuyện gì?” Dương Vũ nhìn Trầm Di, trên mặt tỏ ra lo lắng.
“Không biết, cô ấy không có nói với mình.” Trầm Di lắc đầu nói, giọng lo lắng. “Như vậy a . . .” Dương Vũ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Chung Lâm, trên mặt lộ ra nét suy tư.
“Có lẽ Lý Bân đã nói gì với cô ấy rồi.” Dương Vũ suy nghĩ rồi nói. “Phải tìm cơ hội để hỏi cho rõ mới được.” Dương Vũ không muốn Chung Lâm cứ tiếp tục như vậy. Hắn lo lắng, trong thời gian hắn không có ở đây, đến tột cùng Lý Bân đã làm gì Chung Lâm khiến nàng trở nên trầm mặc. Thậm chí ngay cả việc mình trở lại cũng không làm nàng vui mừng.
“Trầm Di, bạn một mình về trước đi. Mình với Dương Vũ đi dạo một chút.” Đang đi ở đằng trước, Chung Lâm bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói với hai người Dương Vũ.
Nghe Chung Lâm nói vậy, Trầm Di nhìn về phía Dương Vũ. Thấy Dương Vũ gật đầu, Trâm Di mới nói: “Được rồi, mình đi về trước. Đêm nay có học tối không?”
“Không cần. Bạn một mình trở về trước đi, mình với Dương Vũ sẽ cùng nhau trở về trường học.”
“Được. Mình đi trước đây.” Dứt lời, Trầm Di rời khỏi hai người, một mình đi trở về.