“Xèo!” “Xèo!” Hai hỏa cầu nhỏ mà Dương Vũ tạo ra đang cháy trên mặt đất phía trước còn nhỏ hơn so với tàn thuốc. Sau hai tiếng kêu nhỏ, ngọn lửa liền tan biến, chỉ để lại trên mặt đất hai cái lỗ nhỏ xíu.
“Thành công rồi!” Dương Vũ vui mừng, chăm chú nhìn hai hỏa cầu do mình tạo ra đến lúc biến mất. Mặc dù hỏa cầu rất nhỏ, thậm chí Dương Vũ còn không cảm nhận được một chút uy lực của nó.
Nhưng Dương Vũ biết rằng đây chính là một khởi đầu rất tốt. Hiện tại có thể uy lực của nó còn thấp, nhưng theo thời gian mình tu luyện rồi sẽ có ngày sức mạnh của nó có thể hủy diệt cả thiên địa.
Từ phía Đông những tia sáng yếu ớt đang dần lóe lên, trời cũng sắp sáng rồi.
Dương Vũ kinh hỉ, nhìn hai đầu ngón tay trỏ, hắn cảm giác được, khi hai hỏa cầu được bắn ra, hai luồng khí nóng tụ tập trên tay cũng không còn nữa.
Dương Vũ đoán chắc, hai luồng khí nóng đó chính là năng lượng của hỏa cầu, cũng chính là cái được gọi là dị năng. Chẳng qua, hắn vẫn chưa biết rõ hai luồng khí ấy từ đâu sinh ra.
“Mặc kệ nó đi.” Dương Vũ lại nhắm mắt lại, cố gắng tận dụng thời gian để tu luyện dị năng của mình.
Khi tất cả trở về với vẻ im lặng vốn có của nó, Dương Vũ lại thực liện lại động tác lúc nãy. Tuy nhiên, lần này chỉ cần có mười mấy phút là hắn lại có thể tạo ra hai hỏa cầu nữa.
“Lần này lại có tiến bộ.” Trên mặt Dương Vũ nở nụ cười thỏa mãn. Mặc dù thể tích của hỏa cầu vẫn nhỏ như trước, nhưng thời gian cần để tạo hai hỏa cầu rõ ràng đã giảm xuống nhiều.
Mấy phút sau, Dương Vũ lại tạo ra được hai hỏa cầu nữa. Tiếp theo, hắn tạo ra càng ngày càng nhanh. Hơn nữa, hỏa cầu càng lúc càng lớn, bây giờ đã to bằng ngón cái rồi.
“Bùm!” “Bùm!” Hỏa cầu Dương Vũ đánh ra không ngừng oanh kích lên mặt đất. Trong chốc lát, mặt đất mềm mại đã bị những hỏa cầu uy lực không mạnh tạo thành vô số hố nhỏ.
Hiện giờ, cơ bản là Dương Vũ đã thuận lợi khống chế được hỏa cầu. Tuy vậy, chúng vẫn chưa đủ uy lực như Dương Vũ mong muốn. Bỗng nhiên, một cơn mệt mỏi như nước sông mãnh liệt ập tới.
Trước mắt bỗng tối sầm lại, luồng khí nóng đang di chuyển đến tay đột nhiên biến mất. Thân thể Dương Vũ trong nháy mắt ngưng trệ, tinh thần lực bị rút cạn, đại não cảm thấy trống rỗng.
“Bịch!” Thân thể Dương Vũ ngã vật ra phía sau. Cảm giác mệt mỏi cứ liên tiếp đổ ập lên người Dương Vũ. Khiến cho hắn ngay cả cử động cũng không được.
Trời ngày càng sáng rõ, Dương Vũ âm thầm buồn bực. Cảm giác hiện giờ y như lúc trước hắn bị hôn mê vậy. May mắn là bây giờ hắn không bị hôn mê. Nếu không, ở trong đỉnh núi ít ai lui tới này, mà hôn mê nửa tháng … cũng đồng nghĩa với cái chết.
“Chẳng lẽ dị năng lại bị tiêu hao quá độ rồi?” Dương Vũ nghĩ ngay đến lời Chu Tước nói lúc trước. Nhưng mà không giống như tiêu hao dị năng, có lẽ là tiêu hao tinh thần lực quá độ. Dương Vũ thầm nghĩ.
“Thật là đau quá đi mất.” Một giờ sau, Dương Vũ đã khôi phục được một chút. Ngồi dậy mà đầu vẫn đau nhức, tinh thần uể oải, vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Nghỉ ngơi thêm một chút, Dương Vũ cầm lấy ba lô rồi đi xuống núi.
Trời đã sáng tỏ, phía trên công viên đã có không ít người đang tập thể dục. Đứng trong lương đình của công viên trên Tháp Sơn, hít thở không khí trong lành vào sáng sớm, Dương Vũ càng thấy trong lòng thoải mái.
Một buổi sáng tu luyện, Dương Vũ cứ như đắm chìm vào dị năng của chính mình. Mặc dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Nhưng Dương Vũ tin tưởng, bản thân mình sẽ ngày càng cường đại. Những kẻ từng xem thường hắn, vũ nhục hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn dẫm nát dưới chân.(DG: èo, các huynh đệ nhớ nhá, tiểu nhân trả thù mười năm không muộn………….)
Tuy nhiên, Dương Vũ chỉ đang tự sướng một chút thôi. “Ngày mai lại tiếp tục tu luyện.” Sau khi xuống núi, Dương Vũ liền quay về trường.
Cứ cắm đầu cắm cổ tu luyện kiểu này cũng không phải là biện pháp, chết tiệt…con chim ngu ngốc kia không biết biến đâu mất rồi, ừ, chắc phải tìm hiểu thêm các phương pháp tu luyện mới được. Nghĩ tới đây linh quang chợt lóe. Bây giờ là thời đại thông tin bùng nổ, tất cả mọi thứ đều có thể tìm được trên inte!
“Đi về rửa mặt cái đã, rồi ra tiệm thôi.” Dương Vũ liền tăng tốc trở về trường học. Chỉ một lát Dương Vũ đã tới trước cửa trường.
Hôm nay, trước cửa trường lại có xe cảnh sát. “Trường học đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Trong lòng Dương Vũ bực dọc, nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, bước nhanh vào trường, trở về kí túc xá.
“Dương khoai, mày trở lại rồi à? Lúc nãy có người tìm mày đấy.” Mọi người trong kí túc xá nhao nhao lên, chỉ còn mỗi Trần Quân đang giặt y phục ở sân thượng.
“Ai vậy?” Dương Vũ buông ba lô xuống rồi hỏi.
Tao cũng không biết. Mới rồi cô giáo gọi điện tới đây, bảo là sau khi mày về thì đến phòng giáo viên, nói là có người muốn tìm mày.”
“Người nào mà lại ra vẻ thần thần bí bí như vậy chứ?” Dương Vũ mặc dù nghi ngờ nhưng cũng mau chóng rửa mặt rồi chạy về Giáo Học Lâu.
“Thưa cô, cô tìm em phải không ạ?” Vừa bước vào phòng giáo viên, ngoại trừ cô chủ nhiệm Lâm Nhã Ngọc, Dương Vũ phát hiện ra còn có hai cảnh sát trẻ một nam, một nữ đang ngồi đó.
Dương Vũ kinh ngạc vì sao lại có cảnh sát ở chỗ này, nhưng hắn vẫn lễ phép chào Lâm Nhã Ngọc. Đồng thời liếc mắt nhìn hai người cảnh sát kia một cái. Nhưng hắn thấy dường như họ cũng đang đánh giá mình.
“Dương Vũ, em đến rồi à.” Lâm Nhã Ngọc mỉm cười gật đầu nhìn Dương Vũ, tiếp tục nói: “Không phải cô tìm em, mà là hai người này tìm em có chút việc.” Vừa nói, Lâm Nhã Ngọc vừa nhìn hai người cảnh sát kia.
“Bọn họ đến tìm mình?” Dương Vũ thấy có chút nghi ngờ, nhìn ngược lại hai người cảnh sát.