Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Vũ không chán nản mà cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hắn bám theo người chạy ở phía trước, vừa chú ý bóng do đồng đội truyền tới vừa quan sát các động tác và cách di chuyển của mọi người. Hơn nữa trong đầu cũng nhớ lại những tư thế của các cầu thủ bóng rổ hàng đầu thế giới hắn từng xem trên TV.

Đồng thời, thân thể Dương Vũ bất tri bất giác cũng mô phỏng theo những động tác đó.

Đám bạn học một lần nữa bị Dương Vũ làm cho kinh hãi. Lúc mới bắt đầu, Dương Vũ chỉ đứng ném rổ, một chút kỹ xảo cũng không có. Nhưng đến hiện tại, chưa quá mấy phút mà Dương Vũ đã nắm được kỹ thuật di chuyển. Thậm chí, bọn họ còn nhận thấy động tác của Dương Vũ từ vụng về dần dần trở nên thuần thục.

Dương Vũ khẽ nở nụ cười, thân hình đột nhiên chuyển động, như một cơn gió lao lên phía trước. Tay phải nhanh chóng vươn ra, trái bóng rổ đang trong tay một cầu thủ đối phương liền đã chuyển sang tay Dương Vũ.

Tiếp theo Dương Vũ nhẹ nhàng xoay người lách qua đối thủ đeo bám bên cạnh, tay phải dẫn bóng chạy về phía khung rổ đối phương.

“Bịch!” “Bịch!” Trái bóng rổ không ngừng nhảy nhót giữa tay hắn và mặt đất. Lúc này, Dương Vũ có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, dường như trái bóng đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn.

Hắn đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu đó, chẳng hay biết lúc nào đã đem một bộ phận hắn thường tu luyện vận chuyển trên bề mặt bóng rổ, giữa bàn tay và trái bóng tựa như có một sợi tơ gắn kết, tay không rời bóng, bóng không rời tay. Dương Vũ cảm thấy trái bóng không còn khó khống chế nữa, mà đã giống như một thứ đồ chơi, hắn thích đùa nghịch thế nào cũng được.

“Cản hắn lại…”

Người vừa bị Dương Vũ cướp bóng vội vàng chạy vọt lên, ý đồ một lần nữa cướp bóng từ tay Dương Vũ.

Vẻ mặt Dương Vũ lộ nụ cười tự tin, hai tay đan xen khống chế bóng, bước chân nhẹ nhàng lách xuyên qua đám người, thân thể lượn lờ như cá bơi trong nước, chỉ chốc lát đã xông qua các đợt truy cản, chạy tới trước vạch ba điểm.

“Dương Vũ, ném rổ đi.”

Đám đồng đội thấy Dương Vũ dẫn bóng chạy được tới dưới rổ, đều không khỏi lớn tiếng hò hét.

“Cản hắn!”

Đám người đối phương lao tới ngăn cản đều bị Dương Vũ vượt qua từng người một.

Dương Vũ cười nhẹ, hai tay nâng quá đầu, tạo tư thế ném rổ tiêu chuẩn. “Vù!” một tiếng, trái bóng rời tay, vẽ một đường cong lả lướt trên không vọt về phía khung rổ.

Trái bóng bay về phía rổ giống như quay chậm, mọi người đều nhìn theo bóng không chớp mắt, tim trong ngực nhảy thót lên tới cổ.

Trái bóng từ từ tiếp cận khung rổ, Dương Vũ nhìn theo, nét mặt hiện lên một chút khẩn trương. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn dẫn bóng ném rổ.

Trái bóng vọt thẳng vào trong khung rổ, cọ sát với lưới kêu xoạt xoạt, cuối cùng rơi trên mặt đất.

“Vào rồi!”

Mọi người hét lên hưng phấn. Cũng không biết hưng phấn vì gỡ được ba điểm hay vì Dương Vũ mà cao hứng. Vẻ khẩn trương trên mặt Dương Vũ cũng tan đi, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn. Dẫn bóng ném rổ thành công, Dương Vũ đối với bóng rổ càng có thêm lòng tin.

“Dương Vũ, mày thật biến thái.”

Gã học sinh bị Dương Vũ đoạt bóng lúc trước đi tới nhìn Dương Vũ chán nản nói. Kỹ thuật của gã này không kém, nhưng lại bị một kẻ vừa mới học chơi bóng như Dương Vũ cướp mất bóng, không khỏi cảm thấy có chút ủ rũ.

“Anh bạn, không nên chán nản, chúng ta đấu lại!”

Dương Vũ cười cười vỗ một cái lên vai hắn.

“Được, chúng ta đấu lại!”

Gã học sinh kia cũng cười một tiếng, trút đi buồn bực trong lòng.

“Bộp bộp!” Bóng rổ đập mạnh vào bảng rồi bật ngược lại, Dương Vũ thấy thế cười một tiếng, hai chân nhún mạnh, cả người liền nhảy lên cao, vươn tay phải ra đón bóng rồi tiếp đất, không đợi người của đối phương kịp tranh cướp, hai tay Dương Vũ dùng sức ném mạnh trái bóng về phía trước.

Nhận được bóng do Dương Vũ truyền tới, các đồng đội nhanh chóng xông lên, cuối cùng không tốn chút sức nào ghi thêm hai điểm.

Dương Vũ nhún vai, nhìn những người bên cạnh bất đắc dĩ cười. Lúc này, đội của Dương Vũ đã vượt lên dẫn trước đối phương hơn hai mươi điểm, kết quả trận đấu đã quá rõ ràng.

Nhìn thấy bộ dáng Dương Vũ dẫn bóng ở trên sân lao đi như bay, càn quét ngang dọc, không chỉ đối phương mà ngay cả đám người cùng đội cũng cảm thấy sự biến thái của hắn.

“Hay lắm, ban chúng ta đã có một thiên tài bóng rổ, giải đấu học kì sau cho dù không được vô địch thì chúng ta cũng phải xếp trước hạng ba.”

Một gã học sinh cười nói.

“Đúng vậy, chẳng qua bây giờ phải kiềm chế tên Dương Vũ kia lại, cứ để hắn tiếp tục càn quấy chúng ta chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa đâu!”

Một gã học sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Vũ nói.

“Đúng, thua hơn ba mươi điểm rồi đấy!”

Một gã khác cũng buồn bực nói.

“Được, mày và tao cùng kèm Dương Vũ, tao không tin hai người chúng ta phòng thủ mà hắn vẫn thoải mái được như vậy.”

Trận bóng lại tiếp tục. Dương Vũ chợt nhảy vọt lên, vươn tay đón bóng do đồng đội truyền tới, tiếp theo hắn như một cơn gió dẫn bóng lao xộc về phía dưới rổ.

Hai người bên đối phương liền lập tức tiến hành phong tỏa Dương Vũ, những người khác cũng bắt đầu lao lên.

Dương Vũ cười ha hả, dẫn theo bóng vượt qua đám người, sau một hồi vùng vẫy đã bỏ đối phương lại phía sau chạy vọt tới trước vạch ba điểm. Hai chân hung hăng đạp mạnh trên mặt đất, cả thân hình Dương Vũ nhất thời bắn lên cao, tạo thành một đường cong lao về phía rổ.

“Gã kia không phải định úp rổ đấy chứ?”

Nhất thời mọi người đều ngơ ngác không có phản ứng, chỉ sững sờ đứng tại chỗ nhìn theo thân hình Dương Vũ dần dần bay về phía bảng rổ.

Nhảy lên không trung, nhìn khung rổ cách mình càng lúc càng gần, tay cầm bóng đột nhiên vung mạnh. "Rầm!" một tiếng, bảng rổ chấn động kịch liệt, trái bóng bị Dương Vũ hung hăng đập vào khung rổ, sau đó hai tay nhanh chóng bám trên vành rổ, treo người lơ lửng trên không.

“Tao không nhìn lầm chứ?”

Một gã học sinh không dám tin, đưa tay dụi dụi mặt mình.

“Hắn thực sự đã úp rổ!”

Gã bên cạnh cũng sững sờ nhìn Dương Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ ngỡ ngàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK