Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Dương Vũ từ lỗ hỏng trên tường nhảy ra ngoài, Tiêu Ngọc đứng tựa vách, sắc mặt vẫn chưa hết vẽ kinh hoàng.

Cho đến giờ, Tiêu Ngọc vẩn không hiểu tại sao mình lại bị những tên cướp này bắt cóc. Sau khi nghe Dương Vũ cùng với gã cướp nói chuyện với nhau, nàng mới biết được một ít chân tướng.

Càng nghĩ trong lòng Tiêu Ngọc có chút buồn cười. Bọn cướp này cho mình là bạn gái của Dương Vũ, nên mình mới bị bắt cóc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Ngọc có chút bất đắc dĩ. Mình có thể trách Dương Vũ sao? Nếu nguyên do không phải Dương Vũ… mình sẽ không bị bọn cướp bắt cóc đến đây, không bị kinh động đến sợ hãi. Tuy rằng hiện giờ không chuyện gì nữa rồi, trong lòng Tiêu Ngọc vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh.

Tiêu Ngọc phát hiện, bản thân mình không hề trách cứ Dương Vũ. Thậm chí ngược lại, lúc Dương Vũ xuất hiện trong lòng nàng rất vui.

Chính là cảm giác vui sướng! Mặc dù, bọn cướp luôn miệng nói mình là bạn gái Dương Vũ, nhưng hai người bọn họ cũng mới quen biết gần đây, được vài ngày thôi.

Nhưng Dương Vũ vẫn liều mình tới đây để cứu mình, chấp nhận mạo hiểm, có thể bị bọn cướp giết chết, hắn vẫn xông tới. Điều làm cho nàng cảm động hơn chính là hắn vì mình mà quỳ xuống.

Không thể loại bỏ nguyên nhân là Dương Vũ vì hắn làm liên lụy đến nàng nên mới tới đây cứu giúp. Nhưng bất kể nguyên nhân gì, nàng vẩn thấy cảm động.

Người theo đuổi mình không ít. Nhưng Tiêu Ngọc biết, nếu chuyện này xảy ra với bất kỳ ai theo đuổi mình thì sự việc sẽ không như thế này, không thể giải quyết nhanh chóng như vậy.

Thậm chí, Tiêu Ngọc còn nghĩ đến cả việc bọn họ đi báo cảnh sát, hoặc sẽ bỏ đi. Dù sao Tiêu Ngọc cũng không là gì của hắn.

Chỉ có Dương Vũ, mạo hiểm tính mạng, tự mình đến đây. Điểm này đã làm cho nàng vô cùng cảm động.

Tựa vào vách, nhìn thi thể mấy tên cướp đã chết, Tiêu Ngọc hơi sợ một chút. Cho đến giờ, cô luôn biểu hiện vô cùng kiên cường. Lúc bị bọn cướp bắt cóc. Cô không hề biểu lộ lo lắng sợ hãi. Ngược lại còn trợn mắt nhìn bọn chúng.

Nhưng dù sao, cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi, mà lúc này trong kho hàng bỏ hoang lại có nhiều thi thể.

Nếu đổi lại là người khác, khi phải đối mặt với nhiều thi thể như vầy, ắt hẳn sẽ rất sợ hãi, đừng nói gì đến Tiêu Ngọc.

Cô nhắm nghiền đôi mắt, tựa vào vách, không cử động. Đôi môi mấp máy như đang nói gì đó.

Nếu để sát tai sẽ nghe được: “Dương Vũ, trở về nhanh lên, Dương Vũ trở về nhanh lên …”

Dương Vũ lại xuất hiện trên lầu. Sau khi đánh chết tên lão đại, hắn vội vàng quay trở lại. Từ lỗ hỏng tiến vào, hắn thấy Tiêu Ngọc tựa chặt vào tường, run lẩy bẩy, đôi môi mấp máy, không biết đang nói gì.

Nhìn bộ dạng Tiêu Ngọc, hắn chợt cười. Hơi thở lạnh như băng cùng sát khí đã tan biến đi hết.

Nhẹ nhàng tới cạnh Tiêu Ngọc, thấy nàng mặt mày tái nhợt, thêm chút khẩn trương, lông mi dài khẽ rung. Hắn thấy đau lòng.

“Cũng do mình không tốt, đã liên lụy đến nàng.” Dương Vũ tự trách, tay phải chậm rãi đưa lên vuốt ve gương mặt Tiêu Ngọc, đau xót.

“Trời ạ, cái quái quỷ gì đang nhìn mình vậy?” Tiêu Ngọc nhắm nghiền mắt nhưng cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình.

“Chẳng lẽ bọn người chết kia, chúng biến thành quỷ rồi a?” Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc càng thêm sợ hãi.

Nhìn cả người Tiêu Ngọc không ngừng run rẩy, Dương Vũ càng thêm thương xót.

"A!"

Khi ngón tay của Dương Vũ chạm vào gương mặt của Tiêu Ngọc, một tiếng thét chói tai làm Dương Vũ giật mình, nhanh chóng thu tay về.

"Đừng đi qua đây!" Tiêu Ngọc một lần nữa hét lớn lên, chân đá về phía Dương Vũ.

"Tiêu Ngọc, là anh!" Dương Vũ cười khổ, là mình đã dọa cô ấy, liền chặn cú đá của Tiêu Ngọc, nhã nhặn nói chuyện.

"Là anh?" Nghe được giọng nói quen thuộc của Dương Vũ, Tiêu Ngọc chậm rãi mở mắt, nhìn Dương Vũ đang ở trước mặt.

"Là anh, không có chuyện gì nữa rồi." Dương Vũ hiền hòa nói. hai tay đặt ở trên vai Tiêu Ngọc, vỗ nhẹ nhàng.

"Thật là anh, anh đã trở lại, làm em sợ muốn chết." Khi thấy Dương Vũ đứng trước mặt mình, Tiêu Ngọc nhào vào ngực Dương Vũ.

"Không còn chuyện gì rồi, thật xin lỗi, đã làm em sợ." Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngọc trong lòng Dương Vũ thương xót, nhã nhặn nói: "Xin lỗi đã làm liên lụy tới em." Dương Vũ vô cùng băn khoăn. Nếu không phải vì mình, Tiêu Ngọc sẽ không bị bắt cóc, không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK