“Hai anh chị tìm em à?” Trong lòng Dương Vũ khó chịu, cặp mắt đầy hoài nghi, nhìn hai người cảnh sát trẻ.
“Dương tiên sinh.” Nữ cảnh sát đứng lên, đưa tay về phía Dương Vũ, trên mặt nở nụ cười, nói: “Ngươi khỏe chứ, chúng tôi là công an của huyện thành, tôi là Liễu Duyệt, còn đây là sư huynh tôi _ Dương Lập Minh.”
“Chị khỏe chứ.” Dương Vũ gật nhẹ, dường như không nhìn thấy cánh tay người đẹp giơ ra trước mặt.
Liễu Duyệt thấy Dương Vũ không có ý định bắt tay, lúng túng cười một tiếng rồi thu tay lại. “Dương tiên sinh…”
“Gọi em là Dương Vũ được rồi.” Dương Vũ nhìn cô cảnh sát với sắc mặt không thiện cảm. “Thưa cô, chuyện này là thế nào vậy ạ?” Trong lòng Dương Vũ có chút bất an, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng quen biết với cảnh sát. Hắn thừa biết, bị cảnh sát tìm tới cửa thì nhất định không phải là chuyện tốt.
“Dương Vũ, em đừng lo lắng, hai người đó chỉ muốn em hỏi một chút về chuyện hôm trước mà thôi.” Lâm Nhã Ngọc nhìn thấy vẻ mặt bất an của Dương Vũ, liền cười nói.
“Chuyện đêm đó? Rút cục là chuyện gì chứ?” Sắc mặt Dương Vũ càng trở nên khó coi. “Không lẽ chuyện mình giết Bạo Hùng đã bị lộ rồi?” Trong lòng Dương Vũ càng thêm bất an.
Nhìn sắc mặt Dương Vũ, nữ cảnh sát cười một tiếng, tiếp tục: “Dương tiên sinh, chúng tôi chỉ muốn đưa cậu đi lấy lời khai, làm rõ về chuyện đêm đó mà thôi.”
“Có chuyện gì nói ở đây được rồi.” Dương Vũ nhìn thoáng qua nụ cười như hoa của nữ cảnh sát, rồi nói.
“Dương tiên sinh, nếu cậu không có việc gì khác…, chúng tôi hy vọng cậu có thể đến cục một chuyến.” Dương Lập Minh nãy giờ vẫn không nói gì, đột nhiên lạnh lùng cất lời.
“Có chuyện gì nói ở đây cũng được, tôi mới ra viện hôm qua, không muốn đi lại nhiều.” Dương Vũ lập tức cự tuyệt.
“Dương tiên sinh, hy vọng cậu có thể hợp tác, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí.” Dương Lập Minh lạnh lùng nhìn Dương Vũ.
Nghe Dương Lập Minh nói như vậy, sắc mặt Dương Vũ lập tức thay đổi. Liễu Duyệt cũng biến sắc, quay đầu nhìn Dương Lập Minh, giọng nói đầy vẻ trách cứ. “Sư huynh.” Sau đó, Liễu Duyệt quay đầu lại, xin lỗi Dương Vũ: “Dương tiên sinh, thành thật xin lỗi, sư huynh tôi không biết nói chuyện, cậu đừng trách.”
“Anh chị đều là cảnh sát, tôi đâu dám trách.” Dương Vũ nói với giọng đầy sắc khí.
Nhìn thấy không khí hai bên căng thẳng, Lâm Nhã Ngọc vội giải vây, “Dương Vũ, em đừng như vậy, bọn họ cũng chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi. Em thả lỏng một chút đi.”
“Bọn họ đâu có tìm cô, cô tất nhiên là thấy thoải mái rồi.” Dương Vũ nói thầm. “Cô cũng không biết em đã giết chết Bạo Hùng. Đây là tội giết người, bị bắt được là phải chết đấy.”
Với tình huống này, Dương Vũ thả lỏng tinh thần mới là chuyện lạ.
“Dương tiên sinh, chúng tôi không có ác ý. Chỉ là muốn cậu đến cho lời khai mà thôi, Liễu Duyệt cười nhìn Dương Vũ rồi tiếp.
“Được rồi.” Mặc dù trong lòng Dương Vũ căng thẳng, sợ rằng cảnh sát biết chuyện mình giết Bạo Hùng. Cho dù không muốn đến cục cảnh sát thì Dương Vũ cũng không còn cách nào khác để thoái thác.
Dù bây giờ Liễu Duyệt vẫn tươi cười nhưng không có gì đảm bảo cô ấy không trở mặt. Đến lúc đó chỉ có mình chịu đau khổ thôi.
“Đi thôi.” Dương Vũ gượng người đến trước Liễu Duyệt, hai tay chụm lại.
“Cậu làm cái gì vậy?” Nữ cảnh sát, ngớ người nhìn Dương Vũ.
“Hai vị đến đưa tôi đi không phải là muốn còng tay như phạm nhân hay sao?” Sắc mặt Dương Vũ trông khó coi vô cùng.
Nghe Dương Vũ nói như vậy, Liễu Duyệt cười mĩm rồi nói: “Dương tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi. Chỉ khi nào thuộc diện bị tình nghi mới còng lại, mà cậu thì đâu nằm trong diện bị tình nghi đâu mà phải còng.
“Vậy à, thế thì đi thôi.” Dương Vũ nghe thấy mình không thuộc diện bị tình nghi thì như trút được gánh nặng trong lòng, quay đầu đi ra.
Đi cùng với hai vị cảnh sát, cảm nhận được những cái nhìn khác thường của bạn học, Dương Vũ cảm thấy khó chịu. Bọn họ nhất định đang nghĩ mình phải phạm tội gì đó nên mới bị cảnh sát dẫn đi như vậy? Dương Vũ buồn bực, cúi đầu đi suốt dọc đường không nói năng gì.
Rất nhanh, ba người đã đến cổng trường. Vừa tới cửa Dương Vũ đã nghe một giọng cười hả hê từ bên cạnh.
Dương Vũ nhìn sang, tên bảo vệ vui vẻ cười lớn, ánh mắt hả hê nhìn người khác gặp nạn.
Thấy Dương Vũ đi tới, tên bảo vệ kia lại dùng ngón tay chỉ vào hắn rồi phá lên cười. Dương Vũ tức giận, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chập vào tên bảo vệ
Ý niệm vừa động, Dương Vũ cười nhạt, tay phải bắn ra một ngọn lửa còn nhỏ hơn tàn thuốc mấy lần tới tên bảo vệ mà thần không biết qủy không hay.
“Oa, cứu mạng”. Tên bảo vệ đang cười sặc sụa trên ghế bỗng nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi, đập đập quần áo. Quần áo của hắn rõ ràng có hơi ẩm mồ hôi, sao lại tự nhiên cháy ở bụng được chứ.
“Ha ha” Nhìn thấy bộ dạng chật vật của tên bảo vệ, Dương Vũ cười phá lên. “Đáng đời, cứ hút thuốc đi, có ngày nó đốt chết ngươi đấy.” Dương Vũ không quên đá xoáy tên bảo vệ.
“Cháy rồi. Cháy rồi.” Tên bảo vệ vừa nhảy vừa hô lớn, hai người cảnh sát bên cạnh Dương Vũ lập tức phản ứng lại, chạy tới tên bảo vệ.
“Tùm tùm”. Tiếng một vật thật nặng rơi xuống cái ao phía sau tên bảo vệ, nước văng tung tóe. Thì ra tên bảo vệ đã bị ném vào trong ao rồi.
Dương Vũ há hốc nhìn Liễu Duyệt, chỉ đá một cước là tên bảo vệ đã bay thẳng xuống ao, sức mạnh này hoàn toàn không giống với vẻ yếu ớt bên ngoài chút nào.
“May mà mình biết điều, đúng là hoa hồng có gai. Hên là mình không đùa giỡn với cô ấy”. Dương Vũ bị động tác khi nãy của Liễu Duyệt dọa hết hồn, nhìn ngơ ngác ngay cả khi cô tới trước mặt hắn vẫn không hề hay biết.
“Dương tiên sinh, cậu không sao chứ?” Liễu Duyệt cười nói với Dương Vũ.
“Không, không có chuyện gì.” Dương Vũ thoáng chốc tỉnh lại, nhưng vẫn còn nhìn nữ cảnh sát một cách kinh ngạc.