Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ.” Bị Dương Vũ mỉa mai, Lý Bân sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, hừ lạnh một tiếng hung hăng nhìn Dương Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, “Hôm nay tao sẽ cho mày thấy được toàn bộ thực lực của tao!”

Vừa nói, Lý Bân trên người cũng bắt đầu biến hoá. Không có kinh thiên động địa cuồng phong nổi dậy. Thậm chí, ở bên cạnh Lý Bân cũng không có đạo phong nhận nào hình thành.

Nhưng Dương Vũ nhìn thấy, ở bên ngoài thân thể Lý Bân như ẩn tàng một tầng hơi mỏng khí lưu đang lưu động rất nhanh,

Đột nhiên một cổ khí tức cường đại khủng bố, từ trên người Lý Bân vụt thẳng lên trời. Cổ khí tức mãnh liệt chỉ trong nháy mắt, tràn ngập cả công viên, không ngừng áp bách Dương Vũ.

"Ầm” một tiếng thật lớn. Trên người Dương Vũ lập tức phóng ra ngọn lửa, ngọn lửa giống như một vòng tròn bình thường, chặt chẽ vây quanh Dương Vũ.

Nhưng cổ khí tức cường đại khủng bố từ trên người Lý Bân truyền tới không ngừng áp bách Dương Vũ, ngọn lửa giống như bức tường trên người Dương Vũ tựa hồ cũng thể ngăn cản cổ khí tức này.

“Bịch bịch …” Dương Vũ mặc dù cực lực chống lại không để cho thân thể mình bị đẩy lùi ra sau, nhưng cổ khí tức trên người Lý Bân cực kỳ kinh khủng. Cuối cùng, Dương Vũ thân bất do kỷ, bị đẩy lui liên tiếp mấy bước về phía sau.

“Đêm nay, tao sẽ giết chết mày!” Lúc này, Lý Bân trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc nhìn Dương Vũ.

Dương Vũ trong lòng ngạc nhiên! Hắn không hiểu tại sao trên người Lý Bân đột nhiên phát ra một cổ khí tức khủng bố như vậy.

Khí tức này tuyệt đối không phải của Lý Bân! Dương Vũ có cảm giác, cổ khí tức này tuy cường đại khủng bố nhưng rất lạ lẩm! Khí tức này vốn không phải là của Lý Bân.

Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng thống khổ trên mặt Lý Bân, Dương Vũ lại càng khẳng định.

Lực lượng này là đến từ bên ngoài, nhất định không thể kéo dài. Dương Vũ đảo mắt một vòng, quan sát địa hình chung quanh. Hắn biết rõ, nếu như Lý Bân tiếp tục duy trì cổ khí tức kinh khủng này, hắn nhất định không phải là đối thủ của Lý Bân.

Hiện tại hắn vẫn chưa động thủ mà khí tức đã kinh khủng như vậỵ Nếu như một khi hắn động thủ, không biết sẽ còn kinh khủng đến mức nào? Dương Vũ không biết. Nhưng trong lòng hắn biết, một khi Lý Bân ra tay, uy lực đó nhất định sẽ không thua gì khí tức bây giờ!

Nếu nói như vậy, mình cũng không cần cùng hắn liều mạng!

“Mày sợ sao?” Nhìn bộ dạng của Dương Vũ, Lý Bân cười lạnh một tiếng. “Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rồi.” Tựa như đã biết Dương Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, Lý Bân cũng không lập tức ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Vũ.

“Hừ!” Dương Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Dương Vũ!” Đột nhiên, một giọng nữ lăng không xuất hiện trong đầu Dương Vũ.

Lúc nghe được giọng nói đó, Dương Vũ sửng sốt nhưng rồi định thần đáp: “Chu Tước đại tỷ. Rốt cuộc cô đã tỉnh lại?” Dương Vũ dùng tinh thần vui vẻ nói với Chu Tước.

“Ngươi phải cẩn thận. Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Lai lịch của hắn không đơn giản đâu.” Chu Tước nghiêm giọng, không trả lời câu hỏi của hắn, mà trịnh trọng cảnh báo Dương Vũ.

“Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng không làm được gì ta đâu.” Dương Vũ ngang bướng tranh cãi.

“Hắn chỉ là lộ ra một chút thực lực mà thôi. Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Hắn là một lão bằng hữu của ta!” Chu Tước lạnh giọng nói.

“Lão bằng hữu?” Dương Vũ hồ đồ một trận. “Chu Tước, không ngờ chúng ta lại gặp mặt!” Một thanh âm vang dội từ trong miệng Lý Bân truyền ra.

“Sao hắn tựa như thay đổi, không giống bình thường vậy? Nghe 'Lý Bân' nói chuyện, Dương Vũ càng cảm thấy kỳ quái. Thanh âm này rõ ràng không phải của Lý Bân.

“Không sai. Hắn chính là lão bằng hữu của ta, Cùng Kỳ! Không ngờ hắn chẳng những không chết, mà cũng tới nơi này.”

“Cùng Kỳ? Lão bằng hữu?” Dương Vũ không khỏi giật mình, nhớ lại giấc mộng quái lạ mình gặp phải trước ngày trọng sinh. Trong mộng, đối địch với Chu Tước không phải là con hổ bốn cánh, Cùng Kỳ sao?

“Dương Vũ, mượn thân thể của ngươi dùng một chút!” Chưa kịp trấn tĩnh tinh thần, Dương Vũ cảm giác thân thể của mình chậm rãi rời khỏi chính mình. Hắn lại thấy mình bị “áp bách” đến góc nhỏ trên mặt. Trong khi thân thể của mình lại bước tới trước một bước.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Vũ bắt đầu cảm thấy chấn kinh. Nhưng chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau.

“Cùng Kỳ. Không ngờ ngươi chẳng những không chết, ngược lại cũng đã tới nơi này!” Dương Vũ cảm thấy miệng của mình cử động, một giọng nữ truyền ra từ trong miệng của mình.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mình rõ ràng không có nói gì.” Dương Vũ trong lòng khiếp sợ không thôi. “Chẳng lẽ thân thể mình bị mượn sao?” Dương Vũ nghĩ thầm.

“Đúng vậy, ta tạm mượn thân thể ngươi dùng một chút. Ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ trả lại cho ngươi.” Lời của Chu Tước vang lên ở bên tai Dương Vũ.

“Khặc, khặc ..” Cùng Kỳ bỗng nhiên lớn tiếng cười. “Ngươi không ngờ à. Khặc, khặc. Đã vậy rồi thì hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi triệt để.” Cùng Kỳ lớn tiếng nói.

“Hừ. Cùng Kỳ, ngươi không có năng lực để giết ta. Hôm nay cũng không. Muốn đánh nhau thì đi theo ta.” Sau đó, Chu Tước tung người, từ Tháp Sơn nhảy xuống.

“Oa oa, Thân thể của ta nếu bị rớt xuống thành bánh thịt là chắc rồi.” Dương Vũ nhìn Chu Tước cứ vậy mà từ trên Tháp Sơn nhảy xuống, giật mình vội vàng hét lớn, hắn sợ thân thể mình một khi rớt xuống sẽ trở thành bánh thịt.

Mặc dù Tháp Sơn không cao lắm, nhưng nếu Dương Vũ trực tiếp té xuống, thì.... nhất định sẽ nát thành đống thịt bầy nhầy.

“Oa oa. Ta chết chắc rồi!” Nhìn thân thể mình từ trên Tháp Sơn trực tiếp nhảy xuống, Dương Vũ không khỏi hét lớn.

Nhưng thực tế không phải chết như vậy. Thân thể Dương Vũ (lúc này bị Chu Tước khống chế, sau này gọi tắt là Chu Tước) giữa không trung nhẹ nhàng xoay người một cái, Dương Vũ có cảm giác thân thể trở nên bay bổng, nhẹ nhàng như một chiếc lông ngỗng rơi xuống. Thậm chí Dương Vũ không có cảm giác chấn động khi chạm xuống đất.

Sau khi hạ xuống, Chu Tước không dừng lại, lập tức vọt lên triển khai thân hình nhắm hướng đông Tháp Sơn bay nhanh tới. Phía đông Tháp Sơn chính là nơi sông Tây giang chảy qua Giang thành. Tháp Sơn cách sông Tây giang một con đường cùng một số tòa cao ốc.

Nhìn thấy Chu Tước nhảy xuống Tháp Sơn, Cùng Kỳ chỉ hừ lạnh một tiếng. Không thấy hắn có động tác gì nhưng thân hình tựa như một trận gió, theo sát Chu Tước nhảy xuống.

Sau khi nhảy xuống, Cùng Kỳ liền đuổi theo Chu Tước nhanh như gió.

Chu Tước tốc độ rất nhanh, chỉ một bước đã vượt qua con đường, băng qua hẻm nhỏ rồi dừng lại nơi bờ sông.

“Tới nơi này làm gì?” Dương Vũ nhất thời không hiểu. Vừa lúc đó, Dương Vũ nhìn thấy một hình ảnh làm cho hắn kinh hãi gần chết.

Sau khi đi tới bờ sông, Chu Tước cũng không đình chỉ. Dưới chân vừa động, Chu Tước liền nhảy xuống Tây giang!

“Chết mịa rồi, Vừa rồi không bị té núi chết, bây giờ cũng té sông, chết đuối là cái chắc rồi!" Dương Vũ oa oa hét lớn. Hắn không rõ tại sao Chu Tước muốn nhảy xuống sông. Chẳng lẽ là muốn tự sát sao? Nếu thật cũng không cần phải dùng thân thể của ta chứ. Dương Vũ trong lòng kêu rên.

Nhưng sau một khắc, Dương Vũ trợn mắt há miệng.

Chu Tước một bước nhảy xuống sông, nhưng không chìm xuống nước như trong tưởng tưởng. Ngược lại, Chu Tước lại đứng vững vàng trên mặt nước.

"Thủy thượng phiêu!” Dương Vũ kinh hô một tiếng, trong thanh âm tràn đầy vẻ hâm mộ. Dương Vũ chưa dứt tiếng thì Chu Tước chân nhẹ nhàng đạp trên mặt nước một cái. Thân thể Chu Tước đang ở trên mặt nước, đột nhiên bay nhanh ra ngoài tựa như đang đi lại trên đất bằng.

Dương Vũ còn chưa hết hâm mộ, Chu Tước cũng đã rời khỏi Giang Thành đi tới một nơi vắng vẻ ở thương du sông Tây giang. Hiện tại, Chu Tước đang đứng trên mặt sông. Thân hình nhấp nhô theo nước chảy lên xuống phập phồng.

“Chu Tước đại tỷ, công phu này gọi là gì vậy? Có thể dạy cho ta hay không?” Nếu có người chứng kiến được Dương Vũ lúc này, nhất định có thể thấy khóe miệng Dương Vũ đang thèm đến chảy nước miếng.

“Chút tài mọn mà thôi.” Chu Tước đạm mạc trả lời rồi tiếp tục nói: “Nếu là lúc trước khi còn nhục thân, ta còn có thể phi hành!" Chu Tước hờ hững đáp.

Dương Vũ trong đầu lần nữa hiện ra cảnh ban đầu lúc Chu Tước cùng Cung Kỳ giữa không trung chiến đấu. Trong cuộc chiến đó, hai người bọn họ há chỉ dừng lại giữa không trung chiến đấu? Tốc độ, quả thật là phi cơ cũng không đuổi kịp a.

Nhưng việc đó đối với Dương Vũ là qua mức xa xôi. Mà hiện tại bản lãnh "’Thủy thượng phiêu’ cách mình gần như vậy. Có thể học được thì ngon roài. Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi mà phát thèm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK