Dương Vũ căn bản không thèm di chuyển, thân hình chỉ khẽ động đậy một cái đã tránh được đạo phong nhận của gã thanh niên. Sau đó, Dương Vũ liền quay đầu nhìn thẳng vào gã.
Trong mắt Dương Vũ tinh quang chợt lóe, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống. "Đây là do mày tự muốn chết, đừng trách tao" (Chương này oánh nhau nên thay đổi xưng hô thành “mày, tao” cho nó máu). Vừa nói, thân hình Dương Vũ lóe một cái, hướng gã thanh niên nhào tới. Người còn chưa tới, tay phải của hắn đã nắm thành quả đấm, hướng về phía gã thanh niên xuất ra một quyền.
Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt lùi về phía một bước. Sau đó, hai tay của hắn liền vẽ ở phía trước một cái. Tiếp theo một thanh trường đao màu xanh ngay lập tức xuất hiện trong tay phải hắn. Sau đó, hắn quát giận dữ một tiếng, cả người nhất thời bay lên trời. Ở giữa không trung, hai tay gã thanh niên cầm đao, hét lớn một tiếng nữa, trường đao màu xanh trong tay liền hung hăng bổ về phía quả đấm của Dương Vũ.
Khóe miệng Dương Vũ khẽ nhếch lên một cái, lộ ra một tia cười lạnh! Ánh mắt nheo lại, thân hình lại động một lần nữa, trong nháy mắt xuất hiện phía dưới gã thanh niên.
Sau đó.
"Phanh!" một âm thanh trầm thấp vang lên, nắm đắm bên tay phải của Dương Vũ cũng mạnh mẽ tuôn ra một tràn hỏa diễm. Mà lúc này đây, trường đao của gã thanh niên cũng bổ tới tay Dương Vũ. Trong nháy mắt đã chuẩn bị va chạm vào nắm đấm của hắn.
Dương Vũ hừ một tiếng, ngọn lửa trên nắm đấm sáng chói thêm vài phần. Ý niệm vừa động. Dương Vũ không hề né tránh, ngược lại quyền đầu vẫn hung hăng hướng về gã thanh niên oanh kích.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn phát ra, trời đất bỗng nhiên sáng rực. Từng đốm lửa tán loạn giống như pháo hoa lấy nấm đấm Dương Vũ làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng. Cơ hồ đồng thời, một tiếng vỡ vụn thanh thúy cũng truyền vào tai hai người bọn họ.
Sau đó, trường đao được biến thành từ dị năng của gã thanh niên cũng gãy nát ra trong nháy mắt.
Một cổ lực mạnh mẽ truyền vào từ hai tay khiến gã thanh niên giật mạnh một cái. Tiếp theo cả người liền quay cuồng lui ra sau. Liên tục xoay tròn giữa không trung mấy lần, thân hình gã thanh niên mới hạ xuống mặt đất. Sau khi hạ xuống, hắn vẫn liên tục lùi lại phía sau, sau vài mét gã mới chật vật ổn định được thân thể.
Ý niệm vừa động, dị năng trong cơ thể liền vận chuyển qua hai tay, cảm giác tê dại kia lập tức biến mất, tất cả khôi phục bình thường. Sau đó, gã thanh niên liền nhìn Dương Vũ với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Mặc dù, mới vừa rồi hắn vẫn chưa xuất hết toàn lực. Nhưng cũng đã dùng hơn phân nữa lực lượng. Bất quá bộ dạng Dương Vũ lúc này vẫn rất thoải mái, không có chút nào chật vật, thậm chí hiện tại Dương Vũ vẫn duy trì tư thế bất động như mới vừa rồi.
Điều này nói rõ cái gì? Không cần nghĩ cũng biết. Một kích vừa rồi của hắn không có chút xi nhê gì với Dương Vũ! Đây lại là hơn phân nữa lực lượng của hắn. Nhưng vẫn không thể bức Dương Vũ lùi về phía sau dù chỉ một bước!
Phải biết rằng, nếu như một đao vừa rồi của hắn bổ vào tảng đá ngàn cân, chỉ sợ tảng đá đó cũng bị chém thành hai nữa!
Trong ánh mắt khiếp sợ của gã thanh niên, Dương Vũ chậm rãi thu hồi tay phải, tiếp theo đứng một chỗ, cuối cùng nhìn về phía gã."Nếu như lúc này anh quyết định rời khỏi Giang Đông Bang thì vẫn chưa trễ." Khóe miệng Dương Vũ nhếch lên, mang theo vẻ tươi cười.
"Hừ." Nghe được câu nói của Dương Vũ, gã thanh niên lập tức tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Vẻ sợ hại trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự giận dữ.
Trước khi động thủ, những lời nói của Dương Vũ lọt vào tai gã thanh niên thì y chỉ nghĩ là Dương Vũ tự đại. Nhưng hiện tại lại rất khác. Sau khi một quyền đánh lui gã thanh niên, Dương Vũ vẫn nói những lời y chang như thế, nhưng hàm xúc trong đó hoàn toàn bất đồng.
Hiện tại, gã thanh niên chỉ nghe ra câu kia của Dương Vũ chính là sỉ nhục mình! Bất kỳ kẻ yếu nào, sau khi bị đối phương đánh bại đều mang cảm giác nhục nhã.
"Đừng nhiều lời, muốn giết tao không dễ vậy đâu." Cùng với câu nói, cuồng phong trên người gã thanh niên lập tức nổi lên. Thì ra sau khi trải qua một lần cứng đối cứng vừa rồi, y đã phát hiện mình không phải là đối thủ của đối phương nếu đánh cận chiến, nên lúc này hắn muốn công kích từ xa.
Giống như một trận vòi rồng, lốc xoáy trong nháy mắt lấy gã thanh niên làm trung tâm, phát ra bốn phương tám hướng. Đồng thời, từng đạo phong nhận to nhỏ khoảng bằng lòng bàn tay cũng được đưa vào trong cơn lốc. Chỉ chốc lát sau, trong cơn cuồng phong đã xen kẽ ngàn vạn đạo phong nhận.
Trên mặt Dương Vũ vẫn mang theo ý cười nhìn hành động của đối phương, cũng không có đi làm gián đoạn động tác của hắn. Một lát sau, cuồng phong càng thêm lợi hại. vài dao phong nhận trong cơn gió cũng bắt đầu xoay.
Thậm chí Dương Vũ còn nghe được tiếng rít bén nhọn xé gió phát ra từ những đạo phong nhận đó.
Cuồng phong càng ngày càng quyết liệt. Âm thanh bén nhọn phát ra từ những lưỡi đao càng ngày càng khó nghe.
Chân mày Dương Vũ khẽ nhíu lại. Nhìn trận vòi rồng kèm theo những đạo phong nhận bén nhọn, lúc này Dương Vũ mới cảm giác được mình quá mức khinh thường.
Lúc này, trong thiên địa đã mất đi bóng dáng của gã thanh niên. Y đã hoàn toàn ẩn thân ở giữa cơn vòi rồng, tầm mắt Dương Vũ đã bị vòi rồng màu xanh này chặn lại.
Dương Vũ khẽ nhíu mày, nhìn vòi rồng càng ngày càng kinh khủng kia, Dương Vũ hiển nhiên không nghĩ tới, chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, mà gã này đã xuất ra tuyệt chiêu kinh khủng như thế kia.
Mặc dù cảm thấy phiền toái, nhưng Dương Vũ há có thể sợ sao? Đáp án dĩ nhiên là KHÔNG .
"Phanh!" một tiếng vang thật lớn, trên người Dương Vũ xuất hiện một ngọn lửa thật đậm. Khi ngọn lửa xuất hiện cũng đem Dương Vũ bao phủ. Trong nháy mắt, cả người Dương Vũ cứ như là Fireman trong fantastic four.