"Đứng lại, người nào!" Dương Vũ ôm Hỏa Phượng Hoàng vừa mới tới bên ngoài cửa khu biệt thự, người của Tân bang phụ trách bảo an đã quát to một tiếng.
Dương Vũ nhìn hắn liếc mắt một cái, mặc kệ hắn lập tức ôm Hỏa Phượng Hoàng đi tới trước cửa.
"Đứng lại, bằng không tôi không khách khí." Có lẽ ỷ vào mình là người của Tân bang, tên bảo an tuyệt không khách khí hướng Dương Vũ lạnh giọng quát.
"Cút ngay!" Dương Vũ không để ý đến nhóm người bảo an đã là nhẩn nhịn. Hơn nữa đối phương ngữ khí thật sự quá mức làm cho người ta tức giận. Bởi vậy, Dương Vũ chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái, dùng ngữ khí so với đối phương còn lạnh hơn quát lại.
Tuy rằng, nơi này là nhà Chu Quân, là nơi ở tư nhân lão đại của bọn họ. Nhưng nói như thế nào người tới đều là khách, Dương Vũ cũng có thể coi như là một người khách. Nhưng vẻn vẹn chỉ một tên bảo an lại dùng thái độ như vậy đối với hắn!
Cái này gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đương nhiên chuyện này là chuyện đáng ghét đến cực điểm.
Sau khi nghe Dương Vũ không lưu tình chút nào quát lạnh, Tên bảo an sắc mặt nhất thời liền thay đổi. Bước lên một bước, chắn trước mặt Dương Vũ, nhìn Dương Vũ cười lạnh một tiếng."Thắng nhóc, biết nơi này là chổ nào không? Thật sự là không biết sống chết, nhìn bộ dáng của mày chắc cũng không biết nơi này là địa phương nào. Còn không mau cút đi cho tao!"
"Chỉ bằng anh ư?" Dương Vũ lạnh lùng nhìn người kia liếc mắt một cái, trên người bỗng nhiên tản ra sát khí lạnh như băng!
"Thịch thịch!" Bị Dương Vũ bỗng nhiên tỏa ra sát khí làm cho hoảng sợ, tên bảo an liên tục lui lại mấy bước. Đợi đến khi đứng đứng lại, tên bảo an kinh ngạc nhìn Dương Vũ không rời mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một người nào có sát khí khủng bố như vậy!
Sát khí chợt lóe, Dương Vũ trong lòng chợt bình tỉnh lại. sau khi tỉnh táo lại Dương Vũ trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Mình tựa hồ quá đáng, không ngờ lại chấp nhặt cùng người như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy, Dương Vũ cũng nghiêm mặt nhìn tên bảo an, tiếp tục nói: "Tôi khuyên anh không nên ngăn trở tôi, nếu không, anh gánh không nổi trách nhiệm này đâu!"
"Cái gì trách nhiệm!" Tên an ninh kia lại bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Dương Vũ. Trước tuy rằng bị Dương Vũ làm cho hoảng sợ. Nhưng dù như thế nào hắn cũng là một phần tử xã hội đen. Sau khi trấn tỉnh lá gan liền phục hồi. Dù sao nơi này là địa phương của bọn hắn! Cho dù Dương Vũ lợi hại cũng không dám làm gì! Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn.
Dương Vũ và tên bảo an nói chuyện cũng không lớn tiếng. Nhưng trong trời đêm yên tĩnh lại truyền đi rất xa, sau đó một vài người nghe bọn họ nói chuyện liền chạy tới.
"Có chuyện gì ?"
"Người này muốn xông vào." Tên bảo an nhìn thấy có người tới, càng không thèm cố kỵ.
Nhìn bọn họ lục tục chạy tới, Dương Vũ cau mày. Hừ lạnh một tiếng, giẫm chân tại chỗ rồi tiếng lên phía trước.
"Anh bạn dừng bước, nơi này là nhà riêng, nếu anh có hẹn với lão đại, vậy xin chờ một lát. Không nên tự tiện xông vào." Người này có chút lễ mạo. Nhưng cũng là không cho Dương Vũ đi vào.
"Mẹ nó, vào một cái nhà mà cũng phiền toái như vậy!" Dương Vũ nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt đánh giá bọn hắn một cái. Dương Vũ không muốn cùng bọn chúng dây dưa quá nhiều, tuy rằng hiện tại trên người Hỏa Phượng hoàng đã ngừng chảy máu. Nhưng thân thể Hỏa Phượng hoàng nhưng cũng không được lạc quan. Rất cần nghỉ ngơi.
"Các anh nhìn xem ai đây, nếu các anh không để tôi đi vào, một khi cô ta có chuyện gì, hết thảy hậu quả các anh chịu trách nhiệm." Dương Vũ nhìn bọn họ lạnh lùng nói.
"Là ai?" Sau khi nghe Dương Vũ nói, dưới ánh đèn mờ nhạt những người này mới chú ý tới trong lòng Dương Vũ.
"Người này hình như là tiểu thư!" Bỗng nhiên, một người kêu lên sợ hãi.
"Tiểu thư?" Mọi người nghe thấy đều sửng sốt. Lão gia của bọn họ chính là đang ở bên trong đang nổi cơn lôi đình thịnh nộ vì chuyện Hỏa Phượng Hoàng mất tích. Bây giờ tiểu thư lại là được người ta bế về nhà. Hơn nữa tiểu thư bọn họ bây giờ cả người đều là máu tươi!
"Đúng là tiểu thư!" Mấy người còn lại cũng kêu lên sợ hãi!
"Nói, tiểu thư của chúng tôi bị làm sao vậy?" Ngay sau lúc phát hiện người trong lòng Dương Vũ chính là Hỏa Phượng Hoàng, lập tức có một người quát lạnh một tiếng hỏi Dương Vũ. Bọn họ hoài nghi, Hỏa Phượng Hoàng sở dĩ thành ra bộ dáng này hoàn toàn là do Dương Vũ. Nói không chừng, Dương Vũ chính là hung thủ. Mà hiện tại Hỏa Phượng Hoàng lại đang nằm ở trong lòng hắn sống chết còn chưa biết.
Chuyện này làm cho bọn họ có lý do hoài nghi, Dương Vũ chính là hung thủ bây giờ là tới cửa thị uy.
Nghe mấy tên kia nói chuyện, Dương Vũ sắc mặt buồn bực. Mình là cứu người mà, đâu phải giết người. Sao bọn họ lại hoài nghi mình là hung thủ.
Dương Vũ tuy buồn bực nhưng cũng nói: "Tôi chỉ là cứu cô ta mà thôi, nếu các anh không muốn cô ta bị chết thì mau tránh ra để tôi đi vào. Đúng rồi, giúp tôi tìm cha cô ấy đến đây." Dương Vũ thật sự không muốn cùng bọn chúng dây dưa. Nếu còn dây dưa nói không chừng lại còn có màn đấu võ mồm.
"Nhanh đi thông báo cho bang chủ!" Sau đó liền có một người chạy nhanh vào bên trong.
"Nếu là như vậy, anh mau đi theo tôi." Nói đến đây những người này tránh qua một bên nhường đường cho Dương Vũ đi vào. Một người đi ở phía trước dẩn đường cho Dương Vũ đi vào bên trong. Nhưng sau lưng Dương Vũ còn đi theo vài người. Dường như muốn theo giám thị Dương Vũ.