“Đang tưởng nhớ đến em.” Ngón tay Dương Vũ lướt qua thật nhanh, trong chớp mắt đã đánh xong tin nhắn rồi nhấn nút gởi. Nhìn thấy mấy chữ báo tin đã gởi thành công, Dương Vũ trong lòng hơi hối hận. Hắn vừa rồi vì quá mức xung động. Không biết Tiêu Ngọc thấy tin nhắn thì sẽ phản ứng ra sao? Hy vọng không sao. Dương Vũ thấp thỏm trong lòng.
Chưa được một lát thì chuông điện thoại lại vang lên. Dương Vũ mở tin nhắn thì thấy, “Anh thật là… Nói năng lung tung.”
Tiêu Ngọc đang ở trong một gian phòng được trang trí rất khả ái. Vách tường màu hồng, trong phòng được bày biện rất nhiều con búp bê vải lớn nhỏ đều có. Lúc này, Tiêu Ngọc đang ôm một con búp bê vải thật lớn dựa trên giường, nhìn điện thoại di động mặt nở nụ cười cổ quái.
“Anh nói thật, bây giờ anh thật sự nhớ em.” Nhìn thấy tin nhắn của Dương Vũ trên điện thoại di động, Tiêu Ngọc trên mặt nét cười càng đậm. Nàng không biết tại sao mới quen đối phương chỉ có mấy ngày mà đã chủ động nhắn tin cho hắn. Trước đây, điều này khó mà tin được. Thậm chí có đôi khi ngay cả với bạn thân của nàng, Tiêu Ngọc cũng lười nhắn tin trả lời.
“Thật đang nhớ đến em sao? Không gạt em chứ? Nghĩ gì về em vậy? Có phải bị sắc đẹp của em quyến rũ rồi hay không?” Phía sau dòng tin nhắn, Tiêu Ngọc đánh thêm ký hiệu vẻ mặt xấu hổ.
Nhìn tin nhắn Tiêu Ngọc gởi tới, Dương Vũ cười một chút rồi ngón tay nhanh nhẹn lướt qua, thoáng một lát trên điện thoại di động xuất hiện hàng chữ, “Đúng vậy. Kể từ khi gặp Tiêu đại mỹ nữ, anh mới hiểu được rằng trên thế giới này còn có một người đẹp như vậy. Trong lúc đó, anh thật ngây người, cứ ngỡ em chính là tiên nữ trên trời hạ phàm chứ.”
Đánh tới đây, Dương Vũ liền nhấn nút đem đoạn tin nhắn này gởi đi. Sau đó ngón tay Dương Vũ lại tiếp tục viết tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn của Dương Vũ, Tiêu Ngọc cười khẽ. Nàng không nghĩ trong thực tế lại có người khờ khạo gửi tin nhắn như vậy. Đang lúc nàng chuẩn bị trả lời, tiếng chuông lại vang lên.
“Nhưng anh lại phát hiện, thì ra em không phải là tiên nữ từ trời xuống, vì em so với tiên nữ trong truyền thuyết còn muôn phần xinh đẹp hơn. Cho dù tiên nữ thật sự hạ phàm, gặp em cũng sẽ tự ti mặc cảm mà bỏ chạy trở lên trời thôi.” Đọc xong tin nhắn, Tiêu Ngọc không nhịn được, cười khanh khách.
Anh chàng này thật sự mà nói, trong tin nhắn và ngoài thực tế là hai người hoàn toàn khác nhau. Có điều Tiêu Ngọc cũng rất phục Dương Vũ, có thể đem những lời tán dương này mà suông miệng nói ra. Tiêu Ngọc cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi. Mặc dù nàng thật xinh đẹp nhưng làm sao có thể xinh đẹp đến mức như Dương Vũ vừa mới nói.
“Anh chỉ biết nịnh. Em chỉ là một người con gái bình thường mà thôi. Có phải anh thường xuyên nói như vậy để dụ dỗ mấy cô bé không?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi. Những cô gái khác làm sao mà có thể xinh đẹp như em được. Em không nhận ra lúc đó anh đã ngây người ra sao?” Dương Vũ cười khi gởi cho Tiêu Ngọc tin nhắn này.
Thật ra thì Dương Vũ cũng đâu có nói dối. Những lời này hắn chỉ nói với Tiêu Ngọc mà thôi, nhưng người khác thậm chí cả Chung Lâm, Dương Vũ cũng chưa từng nói những lời này
“Đúng vậy, đúng vậy. Lúc đó anh ngây người ra, nhưng không phải vì em làm cho anh kinh ngạc, mà vì anh lầm tưởng em là người bạn cũ của anh thôi.” Tiêu Ngọc nhanh tay trả lời tin nhắn.
“Em hiểu lầm anh rồi. Lúc ấy anh thật bị em làm ngây người. Mặc dù có một phần nhỏ là lầm tưởng em với người bạn cũ, nhưng anh tuyệt đối là bị em làm ngây ngất.” Lời này của Dương Vũ cũng không giả, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Ngọc, trong lòng của Dương Vũ rất vui mừng. Cũng có thể nói là Tiêu Ngọc làm cho hắn kinh ngạc đến ngây người.
“Anh cứ nói đi. Bây giờ em mệt rồi, không nói chuyện với anh nữa. Ngày mai có tin tức gì thì em sẽ gọi điện thoại cho anh. Em cảnh cáo anh, đừng có nửa đêm mà nhắn tin quấy rầy em. Nếu không… hừ hừ.”
“Được rồi, ngày mai mình lại tán gẫu.” Dương Vũ sau khi gửi tin nhưng không thấy trả lời, có lẽ nàng đã ngủ thật. Dương Vũ đặt điện thoại di động xuống, chợt cảm thấy nhàm chán.
Mở TV xong, Dương Vũ cầm điện thoại di động nghiên cứu. Nghe Tôn Dương nói là chức năng của chiếc điện thoại này rất cường đại, thậm chí cả nước lửa cũng không thể làm tổn hại. Nhưng nghiên cứu một lúc Dương Vũ rốt cuộc cũng bỏ điện thoại xuống. Nghiên cứu lâu như vậy mà hắn chỉ biết đươc chức năng nghe, gọi, nhắn tin và còn có thể lên mạng của chiếc điện thoại này. Về phần những thứ khác như GPS….thì Dương Vũ mù tịt. Còn việc nước lửa bất xâm thì Dương Vũ cho là trò đùa thôi. Hắn không tin một chiếc điện thoại di động mà có thể nước lửa bất xâm.
Sau một đêm không có chuyện gì xảy ra, Dương Vũ ngủ thẳng cẳng cho đến ngày hôm sau mới bị Tôn Dương gọi điện thoại đánh thức.
“Em đã đi những nơi nào? Sao không ở trong nhà?” Vừa mới bắt điện thoại thì đã nghe giọng Tôn Dương vừa nói vừa cười.
“Anh Tôn, em vừa đến Tân trấn.” Dương Vũ trả lời. “Tân trấn? Sao lại chạy tới đó?” Trong giọng nói của Tôn Dương tràn đầy sự kinh ngạc. “Em tới đây chơi một chút. Đúng rồi anh Tôn, anh tìm em có chuyện gì?” Dương Vũ cho rằng Tôn Dương tìm hắn chắc là về chuyện đi huấn luyện.
“Không có chuyện gì. Chẳng qua là nhám chán nên tới thăm em một chút thôi nhưng em không có ở nhà. Ha ha nếu em muốn vui chơi một chút cũng không sao. Đợi khi nào em chơi chán rồi thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức an bài cho em đi huấn luyện.”
Nghe Tôn Dương nói như vậy, Dương Vũ mới an tâm. Hắn còn cần nhiều thời gian để làm thân với Tiêu Ngọc. Hắn muốn dùng hết khả năng trong một thời gian ngắn nhất để làm cho Tiêu Ngọc có ấn tượng sâu sắc với mình.
Từ khách sạn đi ra, Dương Vũ hướng về phía trường trung học đi tới.