Tiếng đánh nhau, tiếng gió rít, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong trời đêm. Nhưng may là nơi này xa cách nội thành, lại ở trong vùng núi sâu, cho dù tiếng động lớn có lớn hơn nữa thì bên ngoài cũng không một ai hay biết.
Một lúc lâu sau, thanh âm chém giết từ từ giảm bớt. Cuộc chiến đấu đã dần tới hồi kết. Trên mặt đất máu chảy thành sông, xác người nằm ngổn ngang.
Người của Cục An Toàn Quốc Gia lại giết thêm một tên nữa. Dương Vũ quay đầu nhìn xung quanh. Người của Đại Sa Bang đang chiến đấu ngày càng ít đi.
Một lát sau, mấy tiếng kêu thảm thiết nữa lại vang lên, phía trước biết thự chỉ còn bốn người chiến đấu.
Phương Tuấn cùng với người trung niên kia, còn có Phùng Chí và đối thủ của hắn. Hai bên đang chiến đấu đến giai đoạn gay cấn.
Lực lượng của hai bên được đẩy lên mức cao nhất, tiếng xé gió không ngừng truyền ra.
Dương Vũ nhìn sang, thấy hai người Phương Tuấn đã chiếm thế thượng phong. Không bao lâu sau, bọn họ chắc chắn sẽ có chiến thắng sau cùng.
Thật ra mà nói thì thực lực của hai bên, rất khó phân biệt cao thấp. Nhưng mắt nhìn thấy đồng bọn của mình hầu như đã chết sạch, bọn họ trong lòng khẩn trương, mỗi lần ra chiêu đều mắc phải sai sót nên đánh mất tiên cơ rơi dần vào thế hạ phong.
Nhìn song phương chiến đấu, Dương Vũ cũng không tới hổ trợ mà đứng một bên quan sát học hỏi, bốn người bọn họ có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Trước kia những gì không hiểu rõ, nhìn bọ họ chiến đấu Dương Vũ lịch duyệt cũng tăng thêm không ít.
Ước chừng nửa giờ sau, Phương Tuấn đã tìm được sơ hở kết liễu đối thủ, chân phải của hắn hung hăng đá một cước vào bụng của đối thủ, làm cho người trung niên hộc máu bay ra ngoài.
Tiếp theo, Phương Tuấn dùng chân trái đạp mạnh một cái. Cả người bay vút lên trời, trên không trung, hai tay Phương Tuấn hóa thành song trảo bén nhọn, lao về phía người trung niên chụp xuống.
Người trung niên lại phun thêm một ngụm máu. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ác độc nhìn về phía Phương Tuấn đang di chuyển. Hắn dồn tàn lực kết thành quyền nhằm về phía song trảo của Phương Tuấn toàn lực đánh tới.
Sắc mặt của Phương Tuấn không thay đổi, song trảo vốn là chụp vào đầu của đối phương bổng biến hóa xoay nữa vòng chém vào hai cổ tay của người trung niên.
"Răng rắc!"
Mặc dù người trung niên biến chiêu rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn bị thương nặng. Mặc dù cổ tay không bị chém đứt nhưng đã bị Phương Tuấn đánh cho gẫy nát. Nếu Phương Tuấn sử dụng lực mạnh thêm một chút thì có thể cắt lìa hai tay của địch nhân ra rồi. Người trung niên liên tục thoái lui về phía sau mấy chục bước.
Trong khoảng mấy chục bước này, Phương Tuấn lại tìm thấy sơ hở. Phương Tuấn quát lạnh một tiếng, một quyền xuất ra. Người trung niên còn chưa kịp phản ứng thì quyền của Phương Tuấn đã dội thẳng vào ngực hắn.
“Răng rắc!” Tiếng xương gãy rợn người từ phía người trung niên truyền ra. Dương Vũ ở cách đó không xa đang xem cuộc chiến, rõ ràng nhìn thấy ngực của người trung niên kia bị Phương Tuấn nện cho một quyền thành một lỗ sâu hoắm.
Từng cơn đau nhức khiến cho sắc mặt của người trung niên bỗng chốc trở nên trắng bệch, sau chuyển sang xanh mét. Hai lần bị đả thương nghiêm trọng, đến người sắt cũng không thể chịu nổi khiến cho lưc chiến đấu của gã trung niên đó gần như không còn. Cuối cùng, trong tiếng thét phẫn nộ của Phương Tuấn, thiên linh cái của người trung niên bị một trảo của Phương Tuấn đánh cho vỡ nát. Kết thúc cuộc sống đầy tội ác.
Gần như cùng một lúc Phương Tuấn giết chết người trung niên, thì cuộc chiến đấu cuối cùng của Phùng Chí cũng đang đến giai đoạn cuối.
“Băng Nhận Thiên Hạ.”
Phùng chí quát to một tiếng. Nhất thời nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên như giảm xuống mười mấy độ. Bên cạnh hắn nháy mắt xuất hiện hàng vạn đao băng.
Sau đó Phùng Chí hét một tiếng phẫn nộ, đao băng từ bên người Phùng Chí hướng về phía đối phương liên tục kích phát.
“Xuy Xuy!”
Tiếng xé gió vang lên không dứt. Sắc mặt địch nhân của Phùng Chí nhất thời chuyển sáng tái mét. Lúc này hắn cũng quát lên một tiếng, đem chân khí của toàn thân tăng lên mức cực hạn, tạo thành một vòng chân khí trong suốt bảo hộ ở bên ngoài. Đồng thời liên tục thoái lui về phía sau.
“Đinh đinh!”
Âm thanh như tiếng binh khí chạm nhau vang lên không ngừng. Phùng Chí nhìn thấy băng nhận mù mịt đầy trời không ngừng oanh kích lên người kẻ địch, Nhưng băng nhận chưa kịp chạm đến người địch nhân thì bị vòng chân khí trong suốt kia đánh cho vỡ nát.
Nhưng với lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong băng nhận không ngừng oanh kích, thì cho dù lực lượng của đối phương có lớn đến đâu, cũng sẽ bị tiêu hao làm cho vòng chân khí hộ thân ngày càng suy yếu.
“Đinh đinh!” Thanh âm vang lên bên tai không dứt, Dương Vũ ở phía xa xem cuộc chiến mà cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn biết tên địch nhân kia kiên trì không còn được bao lâu nữa. Mà bây giờ Phùng Chí lại ngăn cản ở phía sau, làm cho ý đồ tiến vào biệt thự của hắn tan vỡ.
Dương Vũ lắc đầu, xoay người đi về phía Tôn Dương. Đối với cuộc chiến của Phùng Chí hắn cho dù không cần nhìn đã có kết quả rõ ràng.
Quả nhiên, Dương Vũ còn chưa tới được chỗ Tôn Dương, thì phía sau hắn vang một tiếng kêu thảm thiết. Dương Vũ quay đầu nhìn lại thì đúng lúc chứng kiến tên kia chết một cách bi thảm.
Toàn thân gã cắm vô số đao băng, những đao băng chứa sức mạnh cường đại như biến hắn thành tổ ong. Trên người hắn máu tươi từ các lổ nhỏ phun thành vòi tuôn ra như suối. Những đao băng ẩn chứa lực lượng cường đại này còn hất văng hắn ra xa, cuối cũng nằm bẹp dưới đất, toàn thân không ngừng co quắp, chỉ còn có thở ra mà chẳng có hít vào. Muốn chết mà cũng không được.