Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi Dương Vũ nhảy vào là một rừng cây vắng vẻ, nên Dương Vũ mới đinh ninh là không có ai biết mình "Như thế" leo tường đi vào.

Trường trung học phổ thông Tân trấn chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, Dương Vũ đây là lần đầu tiên tới đây. Từ trong rừng cây đi ra, Dương Vũ một lúc mới đến được giữa sân trường.

Lúc này đang là thời gian học, trong sân trường tương đối an tĩnh, thỉnh thoảng mới truyền đến một chút thanh âm nói chuyện. Dương Vũ không biết phòng học nơi này bố trí ra sao, chỉ có thể đi lại trong sân, sau một lúc suy nghĩ hắn liền hướng bên kia trường học đi tới.

Dương Vũ hiện tại không nhớ rõ Tiêu Ngọc học ở phòng nào. Nhưng cho dù hắn có nhớ cũng không thể trực tiếp đi tìm gặp Tiêu Ngọc. Dương Vũ cần là một cuộc "Gặp gở", cho dù là một cuộc gặp gở bất ngờ.

Bên trong trường phong cảnh vô cùng xinh đẹp, Dương Vũ vừa thưởng thức phong cảnh, vừa nhìn chung quanh, trong đầu suy nghĩ lung tung, lúc này Dương Vũ trong lòng rất loạn. Đã tới đây rồi hắn vẫn không biết mình rốt cuộc phải làm sao bây giờ.

"Reng reng reng..." tiếng chuông tan lớp vang lên, trong trường học nhất thời trở nên náo nhiệt.

Tan lớp rồi. Tiêu Ngọc cầm lấy cặp từ trên lầu đi xuống. Còn một tiết cuối nhưng nàng cũng không chủ định ở lại học nốt. Tiết cuối rất nhàm chán, có học hay không cũng chẳng sao, hơn nữa lúc nãy Tiêu Ngọc gặp phải một chuyện làm cho tâm tình của nàng phập phồng bất định. Như vậy còn không bằng đi ra bên ngoài dạo phố cho thư giãn đầu óc.

Tiêu Ngọc ở trong trường học cũng có rất nhiều bạn tốt. Nhưng một số người thì thích học tập, một số người còn lại không muốn đi ra ngoài dạo phố. Bất đắc dĩ, Tiêu ngọc chỉ có thể một mình đi ra, chứ ngồi trong cái phòng ngột ngạt này, nàng luôn cảm thấy mình hít thở không thoải mái chút nào.

Đi trên sân trường, Tiêu Ngọc cúi đầu, vẫn vì chuyện đó mà cảm thấy khó tin.

Bỗng nhiên, "Bịch!" Một tiếng, Tiêu Ngọc tựa hồ đụng phải một người, "Ai nha!" Tiêu Ngọc kinh hô một tiếng, đột nhiên đụng vào người làm nàng sợ hết hồn, tiếp theo nàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy, một anh chàng lạ mặt đang mang theo vẻ vui mừng và ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.

Dương Vũ cũng đang vừa đi lại vừa suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên cảm giác được đụng vào một người. Thân là võ giả, phản ứng lập tức làm cho Dương Vũ lui về phía sau một bước.

"Xin..." Dương Vũ ngẩng đầu lên định nói xin lỗi. Nhưng khi hắn thấy cô gái trước mắt thì chữ cuối cùng kia vô luận như thế nào cũng không nói ra được.

Dương Vũ phi thường kích động! Hắn biết lúc này mình có nhiều cảm giác, chỉ là kích động thôi sao? Vì sao trong lòng mình cảm giác lại phức tạp đến thế? Kích động! Vui mừng, thậm chí có chút thấp thỏm lo âu... Tâm tình của hắn lúc này thật sự có đủ trăm loại tư vị cảm xúc đan xen.

Hắn chỉ biết cô gái trước mắt đúng là người trong mộng đã bao lần xuất hiện trong tâm trí mình —— Tiêu Ngọc! Dương Vũ trên mặt lộ vẻ vui mừng, kiềm chế tâm tình kích động. Dương Vũ sững sờ, ngẩn người nhìn Tiêu Ngọc.

Nàng vẫn xinh đẹp! Vẫn khả ái! Vẫn khiến cho mình động lòng như vậy! Mặc dù, kiếp trước mình bốn năm sau mới gặp nàng, nhưng hiện tại nàng vẫn thế. Trên người nàng ngoài sự ngây ngô hồn nhiên còn mang theo vẻ mỹ lệ quyến rũ.

Dương Vũ không biết Tiêu Ngọc trước mắt cùng bốn năm sau có gì khác nhau. Nhưng dù thế nào Tiêu Ngọc ở trong lòng Dương Vũ luôn chỉ có một. Nàng vĩnh viễn không thay đổi! Bởi vì, Tiêu Ngọc đã in một vết sâu trong tâm trí hắn rồi.

Mùi thơm thanh đạm từ người Tiêu Ngọc như làm hô hấp của hắn ngừng lại, ngửi hương thơm quen thuộc này, Dương Vũ trong lòng tràn đầy kích động.

Trải qua một thời gian dài, nàng vẩn luôn xuất hiện trong giấc mộng. Bây giờ, mình rốt cục lần nữa nhìn thấy nàng! Rốt cục lần nữa nhìn thấy nàng.

Nhìn Tiêu ngọc, Dương Vũ có một loại khát vọng muốn ôm nàng vào trong lòng! Cũng giống như trước đem nàng ôm thật chặc vào trong lồng ngực, hảo hảo yêu nàng, hảo hảo che chở nàng, hảo hảo quý trọng nàng.

Nhìn anh chàng trước mắt, Tiêu Ngọc trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc! Một loại cảm giác đã từng quen biết. Nhưng Tiêu ngọc đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, anh chàng này mình tuyệt đối chưa từng thấy qua hắn! Hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy hắn! Tiêu ngọc khẳng định như vậy.

Nhưng hắn lại cho mình một loại cảm giác vô cùng đặc biệt. Nhìn đối phương thần sắc kích động, ánh mắt nóng bỏng. Tiêu Ngọc vốn có ý nghĩ khinh thường, bởi vì loại vẻ mặt này phần lớn đều xuất hiện qua khi nhìn thấy mình. Nàng nghĩ gã này chắc cũng là một loại như vậy.

Chỉ là hôm nay, trông thâm tâm Tiêu Ngọc lại sản sinh tâm lý kì quặc, bởi vì anh chàng này cho mình một cái gì đó thật sự quá mức cổ quái. Mình rõ ràng chưa từng thấy qua hắn, nhưng vì sao hắn lại cho mình một loại cảm giác quen thuộc như vậy?

Suy nghĩ một chút, Tiêu Ngọc dù thấy kỳ quái nhưng vẫn nở nụ cười. Nhìn thoáng qua gã này cũng không phải là rất tuấn tú, chẳng qua là miễn cưỡng ép thêm chữ “đẹp trai” một chút, mở miệng nói: "Ui, anh không sao chớ?"

Nhìn Tiêu ngọc cười, Dương Vũ trong lòng lần nữa kích động. Thời gian bao lâu rồi? Mình chưa từng thấy qua nụ cười của nàng? Hiện tại, nụ cười của nàng vẫn mê người như vậy, cũng giống như nàng vĩnh viễn mê người, cứ như vậy hấp dẫn lấy mình.

"Anh không sao." Nghe được Tiêu Ngọc nói chuyện, Dương Vũ phục hồi tinh thần, vẻ mặt thu liễm một chút. Nhưng thần sắc kích động vô luận thế nào cũng không che dấu được .

"Vì sao anh chàng này nhìn thấy mình lại lộ ra thần sắc kích động như thế?" Tiêu Ngọc kỳ quái nhìn Dương Vũ, trong lòng càng thêm kỳ quái .

"Cô… Em không sao chớ?" Dương Vũ sợ phản ứng tự nhiên của mình sẽ làm Tiêu Ngọc bị thương. Cho nên hắn khẩn trương hỏi.

"Không có chuyện gì." Mới vừa rồi chẳng qua là va chạm nhẹ một chút mà thôi. Nhìn Dương Vũ lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Tiêu Ngọc lại càng kỳ quái .

"Anh tại sao cứ nhìn người ta mãi vậy?" Một lát sau, Tiêu Ngọc kỳ quái hỏi, nếu như đổi lại là người khác, Tiêu Ngọc đã sớm rời đi, chỉ là đối với cái tên này lại cho mình cảm giác cổ quái. Tiêu Ngọc hiếu kỳ hỏi.

"Ha hả, anh chẳng qua là cảm thấy em và một người bạn trước đây có chút giống nhau mà thôi." Dương Vũ cười nói.

"Hừ hừ, cái kiểu nói chuyện này lạc hậu rồi." Tiêu Ngọc nhịn không được cười lên một tiếng, hướng về phía Dương Vũ hừ nói. Dương Vũ trên mặt thần sắc lúng túng, "Anh cũng không nói dối, kì thật em rất giống một người bạn trước đây của anh." Nói tới đây, Dương Vũ trong lòng bổ sung một câu: "Đâu chỉ là tương tự, quả thực là giống nhau như đúc!"

"Đúng rồi, người bạn đó của anh cũng học ở trường này đấy?" Dương Vũ cười nhìn Tiêu Ngọc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK