Sau khi dừng xe trước sở cảnh sát, Dương Vũ liền đi vào trong. Giờ này mọi người ở sở cảnh sát đã tan việc. Trừ những người còn đang có trách nhiệm trên mình ở sở cảnh sát không còn ai khác. Cả sở cảnh sát rất yên tĩnh, thanh vắng.
Bóng đen bao trùm cả cục cảnh sát tựa hồ như bên trong không có người ở. "Tìm Trần Lập trước rồi hẳn hay." Dương Vũ tiếp tục bước vào bên trong sở cảnh sát.
Vừa lúc Dương Vũ muốn đi vào trong thì ánh đèn của chiếc xe đậu trước sở cảnh sát bỗng nhiên sáng lên. Ánh sáng mãnh liệt chói lọi làm mắt Dương Vũ nhíu lại.
“Cậu Dương, tôi ở đây.” Cùng lúc với ánh đèn xe chiếu sáng, giọng của Trần Lập cũng từ trên xe vang lên.
“Chuyện gì? Sao lại thần bí như vậy?” Dương Vũ bước tới, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ rồi nhìn Trần Lập đang hút thuốc hỏi.
Bây giờ hai người bọn họ tương đối khá thân, nên lúc nói chuyện cũng tùy tiện như bạn bè.
“Dẫn cậu đi gặp một người.” Trần Lập rít một hơi cuối cùng, nói với Dương Vũ đồng thời khởi động xe. “Đối với nàng, cậu nhất định sẽ có hứng thú.” Nụ cười của Trần Lập có chút bí ẩn.
“Người nào? Làm sao anh biết em có hứng thú với nàng?” Nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Lập, Dương Vũ càng thêm hiếu kỳ. “Ha ha, chờ một chút cậu sẽ biết.”
Lúc này vì trời đã tối, hai bên đường không có nhiều người như ban ngày. Tuy vậy, cũng không ít người. Các cửa hàng buôn bán khách đông đảo náo nhiệt, nếu cửa hàng nào sinh ý tốt một chút thậm chí khách không còn chổ ngồi.
“Đêm nay tôi mời cậu ăn tối.” Trần Lập chở Dương Vũ một hồi thì đến một quán ăn và chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Thích gì thì cứ chọn đi.” Trần Lập đưa thực đơn cho Dương Vũ. Dương Vũ nghi ngờ nhìn Trần Lập, tùy tiện chọn một vài món thức ăn, rồi hỏi: “Tối nay không phải anh đơn giản chỉ mời em ăn khuya chứ? Còn ‘nàng’ kia là ai?”
“Ha ha, đừng có nóng. Chúng ta hãy ăn tối trước đã.” Mặc kệ Dương Vũ sốt ruột hiếu kỳ, Trần Lập vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Dương Vũ chỉ còn cách nghe theo Trần Lập. Mặc dù hắn rất hiếu kỳ, nhưng hắn không thể uy hiếp bắt ép Trần Lập nói về ‘nàng’ kia.
“Tên khốn kiếp này chắc chán sống rồi!” Trong khung cảnh đang ồn ào thì có một giọng nữ thánh thót vang lên. Dĩ nhiên, Dương Vũ cũng nghe được những lời đó khá rõ ràng.
“Rầm!” Một tiếng động thật lớn và tiếp sau đó là một giọng nam tràn đầy tức giận vang lên: “Hỏa Phượng Hoàng, cô đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Hôm nay cho dù cô có chịu hay không chịu cũng vậy thôi.”
“Tên khốn kiếp, làm như nhỏ này dễ bị bắt nạt lắm hả?” Giọng nữ thánh thót lúc nãy cũng không kém phần tức giận.
Nghe được hai âm thanh đang cãi vả, Dương Vũ liền quay đầu nhìn theo hướng âm thanh vọng lại. Khi hắn nhìn thấy hai người đang cãi vả, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hai nhóm người đối lập, đúng là hai nhóm người đối lập. Hai người đang cãi vã cũng đang ở chung một bàn ăn, khác biệt là họ đang căm tức nhìn đối phương.
Một người thanh niên trên mặt có một vết sẹo dài, trên cánh tay hắn còn có hình xăm nhưng Dương Vũ xem không rõ.
Nhưng người thanh niên không phải là nguyên nhân làm cho Dương Vũ kinh ngạc. Người làm cho Dương Vũ kinh ngạc chính là cô gái đối diện với hắn, trong tay cô nàng đang cầm một thanh mã tấu(Nguyên văn là Tây Qua đao - dao bổ dưa hấu). Trên người mặc một bộ đồ màu đỏ bó sát thân, để lộ ra vóc người bốc lửa, nhưng động tác của cô nàng lại càng bốc lửa hơn.
Cô gái này đại khái chừng mười tám tuổi. Không chỉ có vóc người bốc lửa, mà lại còn xinh đẹp khiến người khác phải động lòng. Dương Vũ cũng phải liếc nhìn.
Cô gái này mặc chiếc váy ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài. Cho dù là đang ngắm nhìn ở từ một khoảng cách xa, Dương Vũ cũng phải tán thưởng khen ngợi.
Lúc này, cô gái đang đứng gần chiếc bàn, chân phải nhấc cao đạp lên một chiếc ghế. Tay phải nàng đang nắm thanh mã tấu, không ngừng gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn người thanh niên mặt thẹo đang ngồi đối diện.
Cô gái này có vóc người bốc lửa, lại xinh đẹp đến mê người nhưng động tác lại thô bạo, hoàn toàn không hợp với bộ dạng xinh đẹp của nàng. Đây chính là điểm làm cho Dương Vũ cảm thấy kinh ngạc.
“Người con gái đó tên là Hỏa Phượng Hoàng, còn người đối diện là Đao Ba Lý. Họ là người của hai nhóm xã hội đen trong thị trấn, tới đây để đàm phán.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ, Trần Lập ngồi một bên, thản nhiên nói.
Nghe Trần Lập nói, Dương vũ càng thêm kinh ngạc. “Làm sao mà anh biết rõ như vậy? Cô nàng Hỏa Phượng Hoàng kia là người của xã hội đen?” Dương Vũ cảm thấy kỳ quái, sao lại phái một cô gái đàm phán cùng người khác?
“Chuyện này có tài liệu. Cô gái này con gái duy nhất của bang chủ đệ nhất bang “Tân Bang” ở Tân trấn. Là Tân bang đại tiểu thư. Từ mấy năm trước, cô nàng đã bắt đầu giúp cha xử lý chuyện trong bang hội rồi. Nghe nói hôm nay chính là tới đây gặp mặt Đao Ba Lý, người giúp Giang Đông bang đàm phán.”
“Người anh nói chính là cô ta, Hỏa Phượng Hoàng.” Trần Lập nhìn hai người ngồi cách đó không xa, thản nhiên nói với Dương Vũ.
“Cô ta?” Dương Vũ có chút kinh ngạc. “Cô ta có chỗ nào đáng để cho em thấy hứng thú?”
“Ha ha, rất nhiều. Vóc người bốc lửa, sắc đẹp, và còn có thân phận của cô nàng.” Trần Lập cười nói.
“Không có hứng thú. Mặc dù cô gái này rất đẹp nhưng em không phải thấy một người là yêu một người.” Dương Vũ vừa nói chuyện, ánh mắt vừa theo dõi hai nhóm người bang hội ở bên trong.
Lúc này, bầu không khí giữa hai bên rất căng thẳng. Cả hai bên thậm chí đã lấy ra vũ khí của mình, đằng đằng sát khí chuẩn bị đánh nhau.
Nhìn thấy tình huống ở bên trong, các thực khách lập tức nhận ra ở đây sẽ sinh ra chuyện tranh chấp. Cho nên, cả đám vội vàng tính tiền rồi rời khỏi, tránh bị vạ lây.
"Tốt lắm, em không thèm nghe anh nói nữa, em phải về nhà." Nhìn thời gian thoáng qua đi, đã hơn tám giờ tối. Vì thế Tiêu Ngọc đưa đề nghị.
“Sao trở về sớm vậy? Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ có chút luyến tiếc.
"Làm sao vậy? Không muốn em về sao?" Tiêu Ngọc cười, sau đó nói.
"Đúng vậy." Dương vũ thật sự có cho chút lưu luyến, hôm nay mặc dù bọn cướp làm cho hai người có chút kinh động, nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở chung một chỗ. Dương vũ thật sự rất muốn cùng Tiêu Ngọc ở lâu thêm chút.
Nghe Dương vũ trả lời, Tiêu Ngọc sửng sốt, nàng không ngờ Dương vũ thật sự lưu luyến nàng! Nhưng Tiêu Ngọc lắc đầu cười, "Trời đã tối rồi, em thật sự phải đi về."
"Vậy được rồi, anh đưa em về." Dương Vũ buồn bực nói. Kỳ thật, Dương Vũ cũng không phải có ý đồ đen tối gì. Hắn thuần khiết chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu Ngọc có thời gian bên nhau lâu hơn mà thôi.
"Như thế nào? Mất hứng hả?" Trong xe taxi, Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ im lặng bên cạnh cười nói. Nghe Tiêu Ngọc nói, Dương vũ quay đầu nhìn Tiêu Ngọc liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào. Kỳ thật, Dương Vũ cũng không phải tức giận, chỉ là trong lòng có chút buồn bực thôi.
“Anh sao lại vì chuyện nhỏ như vậy cũng giận?” Tiêu Ngọc miệng lầu bầu nói.
"Anh không có tức giận, anh chỉ là có chút buồn bực thôi."
"Anh rốt cục cũng nói chuyện? Em tưởng anh sẽ không nói nữa chứ." Nhìn Dương Vũ rốt cục mở miệng Tiêu Ngọc cao hứng nói.
Đảo cặp mắt trắng dã, Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc liếc mắt một cái, "Đúng rồi, cặp của em còn trong lớp học? Em bây giờ không có chìa khóa sao trở về?" Dương vũ bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại, Tiêu Ngọc trên người ngoại trừ cái điện thoại di động còn lại mọi thứ trên người nàng đều là do hắn mới mua.
"Yên tâm đi, mẹ em có ở nhà. Mẹ em sẽ đón em dưới lầu. Hì hì..." Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ cười."Nha." Dương vũ gật gật đầu, không thèm nhắc lại.
Nhìn Tiêu Ngọc thân ảnh biến mất trong tầm mắt, Dương Vũ mới lên xe quay đầu trở về khách sạn. Ở trên đường, chuông điện thoại di động Dương Vũ vang lên. nguyên lai lại là Tiêu Ngọc nhắn tin tới.
"Đại phôi đản, em đã ở trong nhà. Hôm nay cám ơn anh." Nhìn tin nhắn Tiêu Ngọc, Dương Vũ cười cười, "Không cần khách khí. Hôm nay em hẳn là mệt mỏi rồi, đêm nay ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, đừng cả ngày lề mề, bất quá đối với biểu hiện của anh hôm nay em rất hài lòng, anh rất cẩn thận, em có chút cảm động rồi." Tiêu Ngọc nói chính là chuyện Dương Vũ giúp nàng mua quần áo.
"Không cần cảm động, như vậy em sẽ yêu anh đó. Ha ha" Dương Vũ nhắn trả lời."Anh thiệt hư, được rồi không thèm nói với anh nữa, cẩn thận nha. Hì hì."
Nằm ở trên giường, Dương Vũ không khỏi nghĩ tới chuyện hôm nay.
"Mình nên quyết định thế nào?" Hiện tại mình đã là thành viên của cục anh ninh quốc gia . Nhưng hắn vẫn luôn khát khao được gia nhập Long Tổ.
Dù sao, Long Tổ và cục anh ninh cũng khác nhau. Nói đến cùng, cục quốc gia chỉ là một tổ chức tình báo mà thôi. Tuy có tổ hành động đặc biệt, nhưng tổ hành động đặc biệt này không thể so sánh cùng Long Tổ được.
Lúc trước, Tôn Dương cũng từng nói qua với Dương Vũ, người trong tổ hành động đặc biệt có cao thủ. Nhưng cũng không phải là tuyệt đỉnh cao thủ! Bởi vì, cao thủ cường đại đều gia nhập Long Tổ.
Vì sao cao thủ cường đại đều gia nhập Long Tổ chứ? Tôn Dương có giải thích. Bọn họ cũng không phải vì Long Tổ có đãi ngộ tốt hơn mà vì ở Long Tổ càng có thêm kích thích, càng có thêm cuộc sống tự do!
Đúng vậy, ở Long Tổ sẽ có một vài cao thủ cường đại đồng hành. Càng có thêm đối thủ cường đại càng có nhiều chuyện kích thích chờ bọn họ. Người có lực lượng cường đại theo đuổi không phải là tiền tài, bọn họ cần chính là đề thăng lực lượng của chính mình, tràn ngập kích thích cuộc sống!
"Nhưng nếu mình rời khỏi cục an ninh quốc gia, gia nhập Long Tổ sẽ giống như qua cầu rút ván. Mình có thể như hôm nay đều là nhờ Tôn Dương hỗ trợ. Nhưng hiện tại mình chưa làm được một nhiệm vụ gì lại bỏ chạy đến Long Tổ?
Dương vũ trong lòng do dự bất định. Kỳ thật, trong lòng hắn đã quyết định muốn gia nhập Long Tổ. Nhưng vì ân tình mới chần chờ bất quyết.
"Ngày mai thương lượng cùng với anh Tôn xem sao." Dương Vũ do dự mãi, cuối cùng quyết định thương lượng cùng với Tôn Dương rồi mới có quyết định cuối cùng.
"Reng reng….reng..." Chuông điện thoại vang lên.
"Uy, Trần đội trưởng, có chuyện gì?" Điện thoại bên kia truyền đến một trận tiếng cười, "Dương Vũ, đã trễ thế này anh không có quấy rầy em chứ?"
"Ha hả, đương nhiên là không, bây giờ còn rất sớm, không biết Trần đội trưởng tìm em có chuyện gì?" Tuy điện thoại bên kia Trần Lập cười rất thoải mái, nhưng trực giác Dương Vũ cho rằng, Trần Lập nhất định là có chuyện gì mới tìm mình.
"Ha hả, không có việc gì không thể điện thoại cho em sao?" Trần Lập cười nói.
"Đương nhiên không phải."
"Dương Vũ, đêm nay thật đúng là có chuyện tìm em thương lượng một chút, không biết em có hứng thú hay không?"
"Chuyện gì?" Dương vũ kỳ quái hỏi. Nghe giọng nói Trần lập, tựa hồ không phải tìm mình tới hỗ trợ.
"Nếu em có hứng thú có thể bỏ chút thời gian tới cục cảnh sát một chút, trong điện thoại nói không tiện."
"Chuyện gì thần bí như vậy?" Dương vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng như vậy lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn thêm. "Được, em tới ngay." Sau khi cúp điện thoại, Dương Vũ liền rời khách sạn, đón xe tới cục cảnh sát.
Ân, viết đến đây, chương sau sẽ xuất hiện một nhân vật rất trọng yếu. Mọi người có thể đoán một lần, chương sau xuất trướng là ai. Ha hả.