Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở nơi khác, Tôn Dương đang bất phân thắng bại với phong hệ dị năng giả và một tên cổ võ giả khác. Mặc dù thương tích trên người Tôn Dương ngày càng nhiều thêm, nhưng bây giờ bớt đi một đối thủ nên Tôn Dương dù ở thế hạ phong vẫn có thể cầm cự được, tạm thời không gặp nguy hiểm. Nhưng Tôn Dương muốn chiến thắng là điều không thể, một lúc sau hắn có thể bị kẻ địch đánh bại, thậm chí giết chết.

Hai bên cứ mãi giằng co. Tuy nhiên, tình hình Dương Vũ lại không khả quan chút nào. Tôn Dương cũng nhận ra được điểm này, hắn muốn hỗ trợ Dương Vũ cũng là hữu tâm vô lực. Bây giờ hắn cũng như Nê Bồ Tát qua sông, tự thân cũng khó bảo toàn. Chỉ cần sơ ý một chút, Tôn Dương sẽ bỏ mạng trong tay hai địch thủ.

“Chỉ có thể làm như vậy thôi.” Dương Vũ âm thầm cắn răng, hạ quyết tâm. Một lát sau, ngay lúc không ngừng lui lại, Dương Vũ bỗng nhiên giống như bị vật gì đó vướng vào chân vậy, thân hình lảo đảo ngã xuống đất.

“Ôi! Mẹ nó!” Vừa ngã Dương Vũ vừa tức giận mắng. Tên cổ võ giả đang bị hỏa cầu công kích thấy Dương Vũ bị trượt ngã thì lộ ra vẻ vui mừng.

Đánh nhau hồi lâu, theo lý với thực lực của tên này vốn có thể dễ dàng hạ gục Dương Vũ. Nhưng vì Dương Vũ liên tục phát ra hỏa cầu làm cho hắn không tiếp cận được. Điều này khiến cho hắn có lực mà không thể dùng được! Trong bụng hắn đầy tức khí.

Lúc này, do bị té ngã, hỏa cầu trong tay Dương Vũ cũng vụt tắt, không thể cản bước tiến của cổ võ sĩ. Nhìn Dương Vũ đang nằm rên rỉ trên mặt đất, thoáng hiện lên nét do dự, hắn lo sợ Dương Vũ đang giở trò lừa gạt.

Tiếng rên thống khổ của Dương Vũ lại không giả vờ chút nào. Tên cổ võ sĩ cũng chỉ chần chờ trong chốc lát rồi lại lao tới Dương Vũ.

Dương Vũ đau đớn rên rỉ, gần như là ngã trên mặt đất không dậy nổi. Nhưng dưới vẻ mặt thống khổ đó, đôi mắt của hắn lại vô cùng tỉnh táo! Ánh sáng trong mắt không ngừng lóe lên, len lén quan sát tên cổ võ sĩ đang lao đầu về phía mình.

“Ba thước, hai thước, một thước!” Tên cổ võ sĩ rất nhanh đã đến bên cạnh Dương Vũ, thần sắc ngoan độc chợt lóe! Hung hăng đá một cước vào Dương Vũ đang nằm trên đất.

“Mày tiêu đời rồi!”

Âm thanh lạnh như băng của Dương Vũ lại vang lên trong tai tên cổ võ sĩ. Âm thanh không hề có nửa điểm đau đớn, hắn giật nảy mình! Phản ứng đầu tiên là lui thật nhanh về phía sau.

Dương Vũ đã phải rất mạo hiểm mới chờ được cơ hội này, làm sao có thể để đối phương dễ dàng chạy trốn như vậy? Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay oanh kích mãnh liệt vào tên cổ võ giả.

Đang lúc tên cổ võ sĩ muốn lui về phía sau thì, “Phừng!” Một tiếng vang lớn dội vào tai hắn, cùng lúc đó một bức tường lửa hừng hực đã vây quanh hắn! Bức tường lửa vây kín, khiến hắn không thể động đậy được! Ngọn lửa không ngừng bám chặt vào hắn.

“Thật cao hứng khi tao phải nói với mày là, mày tiêu đời rồi!” Dương Vũ lạnh lùng nói, đồng thời đánh ra một quyền như được bao bọc trong lửa thật mạnh vào hắn.

“A!” Bức tường lửa nhanh chóng phá tan phòng ngự của tên cổ võ giả, thiêu đốt hắn. Nhiệt độ ngọn lửa rất cao, khiến hắn không chịu được rên la thảm thiết.

“Rầm!” Tay phải của Dương Vũ phá tan bức tường lửa, một nguồn lực khổng lồ, hung hăng đánh bật cổ võ sĩ bay ra ngoài.

Cả người hắn toàn là lửa, một cột lửa bay theo đường parabol ở giữa không trung, rớt xuống xa xa trên mặt đất.

“Cứu tao với!” Tên cổ võ sĩ thét lên một tiếng thê lương, cầu cứu đồng bọn. Lúc này, Tôn Dương đang ngăn cản bọn cứu viện.

“Mau giết chết hắn đi!” Tôn Dương thét lớn về phía Dương Vũ.

Nhìn tên võ giả không ngừng lăn lộn trên mặt đất, Dương Vũ không đành lòng. Bị tiếng thét của Tôn Dương làm cho thức tỉnh, Dương Vũ lại nghĩ đến cái cách mà tên thanh niên đối đãi lúc trước. Còn hận không xé xác mình ra được, điều này khiến lòng thương hại của Dương Vũ biến mất trong nháy mắt.

Cách chổ tên cổ võ sĩ một vài bước, sắc mặt Dương Vũ giãn ra, nhìn hắn rồi chậm rãi tung thêm một quyền.

“Ầm!” Dương Vũ đánh một quyền bốc lửa! Giống như hỏa long gào thét giữa không trung, bay tới đánh thẳng vào tên cổ võ sĩ.

“Ầm!”

Nguồn lực khổng lồ của hỏa long lại đập mạnh thêm vào thân thể, đánh hắn bay đi.

“A!” Hắn rống lên bi thảm, rớt xuống mặt đất. Ngọn lửa trên người hắn từ từ tan biến, tiếng rên rỉ trở nên yếu ớt, một lát sau thì dừng hẳn, tên cổ võ sĩ cũng không còn nhúc nhích được nữa.

Thấy ngọn lửa trên người tên cổ võ sĩ biến mất, hắn cũng đã chết. Dương Vũ hờ hững nhìn thi thể bị cháy thành tro của tên võ giả, trong lòng không có cảm giác gì. Sau đó, xoay người lại, đi về phía Tôn Dương.

“Dương Vũ, em làm rất tốt. Người em giết là một kẻ vô cùng độc ác, giết hắn chính là trừ hại cho dân.” Tôn Dương sợ trong lòng Dương Vũ có gánh nặng, mở miệng an ủi.

“Em biết.” Dương Vũ lạnh lùng trả lời, lẳng lặng nhìn hai kẻ còn lại. “Hôm nay, tiêu diệt toàn bộ!”

“Ha ha, thằng nhóc, mày tưởng rằng giết một người là có thể vô địch thiên hạ sao?” tên có dị năng phong hệ khinh thường Dương Vũ.

“Tao chưa từng nói là tao vô địch thiên hạ, nhưng để tiêu diệt bọn bây như vậy là đủ rồi.” Chưa dứt lời, một quyền của Dương Vũ đã chậm rãi đánh tới phong hệ dị năng giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK