Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Vũ. Tên này thật sự là có chút biến thái quá ... Đi? Không nói hắn cao một thước bảy mấy, chỉ riêng hắn nhảy lên cũng chưa có ai lợi hại như vậy. hắn là từ đường ném bóng nơi đó nhảy lấy đà trực tiếp ném rổ .
Trong lòng mọi người ai cũng vì động tác của Dương Vũ mà khiếp sợ, ngay cả khi Dương Vũ đi tới bên cạnh bọn họ cũng không hay biết.
"Này, tan lớp rồi, còn không đi về?" Dương Vũ đi đến bên cạnh bọn họ, giơ giơ lên áo khoác của mình, lớn tiếng nói .
“Mày thật biến thái." Một gã bạn học nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói với Dương Vũ
"Quá khen." Dương Vũ trên mặt lộ vẻ mỉm cười, xoay người đi về phái trường học.
Một bạn học chạy tới : "Mày sao làm được như vậy?"
Dương Vũ nhún nhún vai, "Tao cũng không biết, lúc ấy không biết làm sao, tao chỉ có cảm giác là tao có thể ném rổ. Cho nên tao chỉ làm theo bản năng. Thật không ngờ có thể thật sự úp rổ." Dương Vũ nhìn người trước mặt nói
"Thật là biến thái." Gã bạn học lắc đầu, tất cả những điều này có thể nói là kỳ tích. Không, phải nói là thần tích. Thời gian ngắn ngủn chỉ một tiết học, mà một người không biết bóng rổ trở thành một cao thủ bong rổ. Trừ cách gọi là thần tích ra cũng không còn cách gọi nào khác.
Kể từ khi phát hiện ra mình cũng có thể chơi bóng rổ, Dương Vũ bắt đầu đam mê, cứ xế chiều mỗi ngày sau khi tan học, hắn cùng các bạn học cùng nhau ra sân bóng xung phong liều chết. Lúc này, Dương Vũ đã khống chế toàn bộ khả năng của mình, không bộc lộ hết giống như lần trước. Nhưng cũng không thể hoàn toàn làm che dấu khả năng trên người. Hắn ngày càng thành thạo kỹ thuật. Tất nhiên, Dương Vũ đã thành người lợi hại nhất trong đội bóng rổ.
Hôm nay, Dương Vũ vừa mặc xong áo khoác, đang muốn từ công viên trở về trường học, thì hắn nhìn thấy một lão già đang luyện tập Thái Cực quyền trên quảng trường công viên.
Lão già chậm rãi múa quyền, từng chiêu từng thức vô cùng nghiêm cẩn, nhìn giống Thái Cực quyền nhưng lại có chút khác biệt.
Dương Vũ đối với Thái Cực quyền cũng chưa từng nghiên cứu, nhưng bản năng hắn cảm thấy lão già kia luyện tập Thái Cực quyền có chút không giống người khác.
Sau khi phát hiện ra điểm này, Dương Vũ liền quyết định ở lại quan sát, chờ đến khi lão già diển luyện xong đầy đủ bộ Thái Cực quyền Dương Vũ mới chạy về trường học.
Từ đó về sau, Dương Vũ trừ ở trường học học tập chơi bóng, cùng Chung Lâm nói yêu thương, buổi sáng luyện tập dị năng, hắn còn quan sát lão già kia diễn luyện Thái Cực quyền mổi ngày.
Thoáng một cái nửa tháng cũng đã trôi qua, cuối cùng cũng sắp đến lúc thi cử.
Hôn nay , Dương Vũ ra ngồi ở trong công viên chờ xem lão già luyện tập Thái Cực quyền. Nhưng Dương Vũ đợi cả nửa giờ cũng không nhìn thấy lão già kia xuất hiện. Cuối cùng, Dương Vũ đành quay về trường học.
Dương Vũ vừa rời khỏi. Lão già bổng xuất hiện, phía sau còn có một người toàn thân đồ Tây đen, vẻ mặt lãnh khốc đi theo.
Nhìn thân hình Dương Vũ đang dần biến mất, lão già gật đầu, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Quay đầu hòa ái nói với người thanh niên phía sau: "Chúng ta trở về thôi."
Cả một tuần lễ sau đó, Dương Vũ không còn nhìn thấy lão già kia. Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kỳ quái đồng thời cũng có chút lo lắng ." Không biết lão có ngã bệnh không? Hi vọng không có chuyện gì." Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, ngồi ở nơi trước kia nhìn lão già diễn luyện Thái Cực quyền, ánh mắt nhìn về phía quảng trường, tựa hồ đang tìm kiếm thân ảnh lão già.
Nhưng Dương Vũ cuối cùng thất vọng .
Lúc Dương Vũ đứng lên, chuẩn bị lúc trở về, bất chợt nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ Vest đen vẻ mặt lãnh khốc.
Người này hướng Dương Vũ đi tới. Nhìn thoáng qua người kia , vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Vũ chợt lóe rồi biến mất. Hắn cảm giác ngưòi kia tuyệt đối không phải người bình thường
Bởi vì, Dương Vũ từ trên người của hắn cảm thấy một loại khí tức người thường không có, cảm giác này tựa hồ là một loại "Thế". Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, sau khi dị năng Dương Vũ càng ngày càng lớn mạnh cảm giác này mới xuất hiện và đây cũng là lần đầu tiên.
“Sáng mai bốn giờ, ngươi hãy tới chỗ này." Người thanh niên đi tới trước Dương Vũ, lạnh lùng nói sau đó quay đầu bỏ đi.
“Ta sẽ gặp ai?“ Dương Vũ nhìn người thanh niên hỏi.
Ngươi mỗi ngày ở nơi này chờ người." Người thanh niên bỗng nhiên dừng lại một chút, đầu cũng không quay lại
“Chẳng lẽ là lão già kia?” Dương vũ trong lòng nghi hoặc, hắn mỗi ngày đều ở chỗ này chờ lão già kia luyện Thái Cực Quyền, đơn thuần chỉ là muốn từ trên người lão tìm được một chút sự bất đồng kì lạ kia mà thôi.
Hơn nữa, Dương Vũ từ động tác luyện quyền của lão tựa hồ như cảm giác ra điều gì đó, trong lòng giống như hiểu ra, đối với dị năng lĩnh ngộ càng thêm sâu sắc. Nhưng khi Dương Vũ phát hiện ra điểm này, lão già cũng là biến mất.
"Mặc kệ nó, ngày mai tới một chút sẽ biết." Dương Vũ xoay người rồi rời khỏi công viên.
Ngày hôm sau, Dương vũ rời đi ký túc xá đi về phía công viên. Trên đường đi, Dương Vũ nhìn thấy một chiếc limousine từ trong một ngõ nhỏ chạy về phía công viên.
“ Thật kì lạ, sớm như vậy mà cũng có người tới nơi này.“
Vừa lên hết Trực Bộ Thanh vân, Dương Vũ đã thấy lão già hay luyện Thái Cực quyền, xa xa còn có người thanh niên kì lạ.
“Ngươi đã đến rồi?" Tựa hồ biết Dương Vũ đã đến, lão già quay đầu, hòa ái cười hỏi Dương Vũ.