“Dương Vũ, anh cảm thấy bộ trang phục này như thế nào?” Dưới sự hướng dẫn của Dương Vũ, Tiêu Ngọc cùng Dương Vũ bây giờ đang ở trong một tiệm bán quần áo. Lúc này, Tiêu Ngọc đang cầm chiếc áo khoác nhìn Dương Vũ hỏi.
“Không tệ.” Nhìn chiếc áo khoác trong tay Tiêu Ngọc, Dương Vũ gật đầu. Có điều Dương Vũ thủy chung cảm thấy bộ trang phục trong tay Tiêu Ngọc có chút không thỏa đáng, không thích hợp với Tiêu Ngọc lắm.
“Chỉ là …” Dương Vũ nhìn bộ y phục trong tay Tiêu Ngọc, ngập ngừng muốn nói gì nhưng lại nói không nói ra, đang suy nghĩ làm sao giải thích cho ổn thỏa.
“Chỉ là gì? Có gì anh cứ nói.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, bất mãn nói.
“Bộ trang phục này không phải không đẹp. Có điều anh cảm thấy nó không thích hợp cho em, có vẻ như thích hợp cho mẹ anh mặc hơn.” Dương Vũ cười nói.
“Đại ngốc tử! Anh thật là ngu ngốc.” Tiêu Ngọc tức giận liếc xéo Dương Vũ, tiếp tục nói: “Trang phục này là em chọn cho mẹ của anh. Anh cho rằng bên trong cái rương kia đang đựng những thứ gì?”
Dương Vũ trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nhìn Tiêu Ngọc. Dương Vũ cứ đinh ninh là Tiêu Ngọc đang chọn lựa trang phục cho chính nàng, chứ không nghĩ tới Tiêu Ngọc đang chọn lựa trang phục cho mẹ của mình.
Làm như vậy có thỏa đáng không? Dương Vũ trong lòng cảm giác không đúng, đồng thời cũng không muốn Tiêu Ngọc tốn tiền.
“Theo anh, chúng ta đã mua những thứ kia thì cần gì mua quần áo? Mẹ anh đã có nhiều đồ rồi.” Dương Vũ đứng bên cạnh đống đồ thật lớn, khuyên nhủ.
“Hừ, không mượn anh xen vào, đây là đồ em mua tặng hai bác.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, không nghe lời khuyến cáo của Dương Vũ, cứ tiếp tục đánh giá bộ trang phục trong tay. “Không biết mẹ anh có thích bộ trang phục này không?”
Dương Vũ mỉm cười, nói: “Mẹ anh chắc chắn sẽ không thích, bộ trang phục này quá xấu.”
“Thật hả? Thôi để em chọn cái khác tốt hơn.”
Tiêu Ngọc liền bỏ chiếc áo khoác xuống, tiếp tục chọn lựa trang phục khác. Đến cuối cùng, Tiêu Ngọc vẫn không chắm trúng bất cứ cái nào khác, vẫn cảm thấy cái áo lúc nãy tương đối đẹp hơn.
“Em vẫn cảm thấy bộ trang phục này đẹp mắt nhất. Dương Vũ, mẹ anh thật sẽ không thích nó sao?” Tiêu Ngọc xem lại bộ trang phục trong tay, đâu thấy nó xấu xí như Dương Vũ nói, ngược lại còn thấy nó rất đẹp, rất thích hợp với người lớn tuổi.
Dương Vũ cũng không nói thêm, gật đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười. “Hừ, Dương Vũ. Anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì. Em nhất định lấy bộ trang phục này.” Nhìn nụ cười trên mặt Dương Vũ, Tiêu Ngọc liền biết trong lòng Dương Vũ tính toán gì, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ, sau đó không để ý đến Dương Vũ nữa.
“Em còn muốn mua cho cha anh?” Dương Vũ ra vẻ bất lực, đảo mắt một cái rồi nói. Bây giờ làm gì còn có người giống như Tiêu Ngọc, mới lần đầu đến nhà mà đã mua quần áo cho cha mẹ mình. Tùy tiện mua một ít nước trái cây là được rồi. Trong lòng Dương Vũ có chút bực bội nhưng cũng có chút cao hứng.
“Hừ, không phải nhà anh ở nông thôn sao. Khẳng định nơi đó không mua được trang phục tốt như vậy. Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, hai bác nhất định sẽ bị lạnh, mua ác khoác cho họ không phải là tốt sao.”
“Được, được, em là khách, em cứ việc làm chủ.” Dương Vũ cảm thấy Tiêu Ngọc nói cũng hợp lý. Mặc dù mình giờ đã hàn thử bất xâm, nhưng cha mẹ mình tuổi đã cao, khí hậu Nam phương tuy không phải rất lạnh nhưng đối với người lớn tuổi thì khác.
Trang phục bán ở đây cũng không có nhiều kiểu dáng.
Cuối cùng, Tiêu Ngọc chọn cho cha mẹ Dương Vũ mỗi người một cái áo khoác, cũng không quên mua cho Dương Vũ một cái.
“Để cho anh.” Tới lúc tính tiền, Dương Vũ nhẹ giọng ngăn Tiêu Ngọc. Ba cái áo nàng mua không phải là đồ rẻ tiền, Dương Vũ không muốn Tiêu Ngọc xài phí.
“Đây là đồ em mua cho hai bác, dĩ nhiên phải để em trả tiền rồi.” Tiêu Ngọc không chịu.
“Nhưng những thứ này…” Dương Vũ chưa kịp nói hết thì Tiêu Ngọc cắt ngang. “Không nhưng nhị gì hết. Anh cứ việc xách đồ là được.” Vừa nói Tiêu Ngọc đưa thẻ ngân hàng của mình cho người thu ngân.
Dương Vũ chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã nghe theo.
“Dương Vũ, anh nói xem cha mẹ anh sẽ thích mấy thứ này không?” Sau một giờ ở trên xe, cách nhà Dương Vũ không còn xa, Tiêu Ngọc bỗng nhiên lo lắng hỏi. Nàng tựa hồ đang lo lắng cha mẹ Dương Vũ không thích những lễ vật mình mua.
Nhìn thoáng qua những đồ vật chất đầy ghế, Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu nhìn Tiêu Ngọc, miệng nở một nụ cười trấn an.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngọc vào lòng, Dương Vũ cười nói: “Sẽ thích. Khẳng định họ sẽ rất thích.”
“Nếu họ không thích thì phải làm sao?” Tiêu Ngọc vẫn lo lắng, hỏi. “Yên tâm đi, cha mẹ anh không phải là người như vậy. Thật ra thì em không cần phải mua gì hết khi đến nhà của anh, họ cũng sẽ rất vui mừng.” Dương Vũ nhẹ nhàng, cười nói.
“Nhưng người ta vẫn có chút lo lắng.” Tiêu Ngọc nhẹ nhàng tựa vào ngực Dương Vũ, mặc Dương Vũ ôm mình. Không hiểu tại sao, kể từ lúc Tiêu Ngọc quyết định tới nhà Dương Vũ vào mùa hè này, nàng chưa hề có cảm giác sợ, dọc đường đi cũng không có hồi hộp. Nhưng tự nhiên nàng lại mất bình tĩnh khi khoản cách đến nhà Dương Vũ càng lúc càng gần.
“Ha ha, không có gì đâu, một lát em gặp cha mẹ anh sẽ biết. Hai người họ rất hòa đồng, cũng dễ thân cận. Mặc dù cha anh ít nói một chút nhưng họ rất dễ gần gũi.” Dương Vũ cũng biết Tiêu Ngọc có chút mất bình tĩnh, cho nên khích lệ.
“Em vẫn có chút sợ.”
“Ha ha, sợ gì chứ. Con dâu xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, huống gì em một chút cũng không xấu, còn rất là xinh đẹp.” Dương Vũ bỗng nhiên cười đểu nói
“Ai da, em buông tay ra, đau chết anh được.” Dương Vũ bỗng nhiên đau đớn la một tiếng. Thì ra hắn bị Tiêu Ngọc hung dữ nhéo thớ thịt mềm bên hông một cái.
“Đại ngốc tử, anh nghĩ tốt quá ha, em trở thành vợ anh lúc nào? Chúng ta còn chưa có quan hệ đó.” Mặc dù xung quanh không có người nào, nhưng Dương Vũ ở trên xe công cộng nói ra như vậy, Tiêu Ngọc cũng không khỏi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Anh đâu có nói gì, chỉ là mình em tự thừa nhận.” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Ngọc, nụ cười đểu trên khuôn mặt Dương Vũ càng hiện rõ hơn.
“Hừ, anh khi dễ em.” Vừa nói, Tiêu Ngọc một lần nữa nhéo mạnh. Bị nhéo đau quá, Dương Vũ lại một lần nữa kêu lên.
“Bà cô của anh ơi, em mau buông tay ra, anh đau gần chết nè.” Dương Vũ kêu lên thảm thiết. “Hừ, xem anh sau này còn ăn nói lung tung không.” Tiêu Ngọc buông tay ra, nhưng tàn bạo nhìn Dương Vũ cảnh cáo.
“Dù sao gạo đã thổi thành cơm, còn mắc cỡ gì nữa. Đây là chuyện sớm muộn thôi.” Dương Vũ lí nhí thì thầm.
“Anh nói cái gì?” Tiêu Ngọc xích lại gần.
Cảm giác được tay của Tiêu Ngọc đang để ngay hông mình, Dương Vũ vội vàng lắc đầu phân bua: “Đâu có gì, anh chỉ nói là mới đó đã tới rồi.” Vừa nói Dương Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Hừ. Tạm thời bỏ qua cho anh.” Tiêu Ngọc nhìn ra ngoài. Xe bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại. Cuối cùng cũng đã tới!
Cầm lấy đồ đạc của mình, hai người Dương Vũ bước xuống xe, sau đó đi về hướng nhà mình.