Tôn Dương lui về phía sau mấy bước, ba người kia thấy Tôn Dương liên tục lui lại thì xuất thủ càng tàn độc. Nhưng Tôn Dương vẫn đứng vững, mặc dù trên người vết thương ngày càng nhiều, nhưng dưới công kích của ba người cũng chỉ rơi xuống thế hạ phong.
“Bọn họ có thân phận gì?” Dương Vũ cau mày, đối với thân phận của những người đó lại càng tò mò. Hơn nữa từ lời của bọn họ, Dương Vũ biết đồ vật trên người Tôn Dương chắc phải rất quan trọng mới có thể khiến cho bọn họ ba người đuổi theo truy sát.
“Tôn Dương, tao khuyên mày mau đem đồ vật kia giao ra, bọn tao còn có thể tha cho mày một mạng, nếu không…” Người mang dị năng phong hệ hướng về phía Tôn Dương cười lạnh.
“Hừ, có bản lĩnh thì tới đây mà lấy, nếu không thì đừng hòng tao giao ra!” Tôn Dương một bên ứng phó công kích, một bên lại hừ lạnh nói.
“Tao khuyên mày nên biết điều một chút, đem nó giao ra đây, nếu không chúng tao chỉ có thể giết mày mà đoạt lại thôi.”
“Đừng nói nhảm nhiều như đàn bà vậy, muốn lấy lại thì trước tiên phải giết được tao cái đã.” Tôn Dương hừ lạnh, lại tung một quyền đánh đến ngực của một tên địch nhân.
“Rốt cục là thứ gì vậy?” Dương Vũ tò mò quan sát bốn người bọn họ đang chiến đấu kịch liệt, nhìn qua, trừ người vẫn nói chuyện với Tôn Dương là dị năng giả phong hệ, còn lại tất cả đều là cao thủ cổ võ sĩ.
“Không biết mình có phải là đối thủ của bọn họ không nữa.” Dương Vũ âm thầm suy nghĩ. Mặc dù hắn đã tu luyện được gần một năm rồi, nhưng thực tế kinh nghiệm thực chiến rất ít. Vì vậy, vừa nhìn thấy đám người Tôn Dương đang chém giết, thì không khỏi nóng lòng muốn thử sức một phen.
Thế nhưng, Dương Vũ cũng không phải người thích mạo hiểm, một khi chưa làm rõ thân phận hai bên, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện xuất thủ. Hơn nữa, Dương Vũ còn không biết thực lực của mình đến đâu. Nếu như không chịu nổi một đòn, … vậy thì chính là đi tìm cái chết rồi.
“Xoẹt!” Người có Phong hệ dị năng bất ngờ bắn một đạo phong nhận về phía lưng Tôn Dương. trong nháy mắt y phục của Tôn Dương rách bung ra, bay tán loạn, đồng thời một dòng máu nóng bắn ra khắp nơi từ vết thương trên lưng.
Tôn Dương cố gắng chịu đựng hừ lạnh một tiếng, trên mặt đỏ rực. Hiển nhiên vết thương của hắn ngày càng nghiêm trọng, sắp không chống đỡ được nữa.
“Những thứ cặn bã, rác rưởi trong xã hội như tụi bay, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính phủ tiêu diệt.” Tôn Dương nhịn đau, tức giận mắng.
“Ha ha, chính phủ thì sao chứ? Dựa vào những kẻ bất tài như mày à?” Người có Phong hệ dị năng cười lớn một tiếng, liên tục phóng ra phong nhận về phía Tôn Dương.
“Tao hôm nay giết mày tại đây, lấy nó đi thì ai biết chứ?”
Tôn Dương là người của chính phủ à! Trong lòng Dương Vũ thất kinh, vậy bọn người kia là ai? Dương Vũ nghi vấn nhưng vẩn tiếp tục ẩn trong tối quan sát.
“Đại Sa bang tụi bay đều là thứ cặn bã, sớm muộn rồi cũng có người sẽ tiêu diệt.” Tôn Dương hừ lạnh nói.
“Ha ha, chính phủ thì ở xa, chúng tao sợ cái gì chứ? Những người giống như mày vậy, đến một bọn tao giết một, đến hai thì bọn ta giết cả đôi! Đừng nên quên rằng, ở chỗ này chúng tao chính là hoàng đế, tất cả mọi thứ đều do bọn tao định đoạt!” Người có Phong hệ dị năng tiếp tục cười lớn.
Đại Sa bang? Dương Vũ tò mò nhìn ba người áo đen. Nghe tên thì giống như là một bang phái xã hội đen. Hơn nữa bọn họ còn dám nói ở nơi này bọn họ chính là lão đại! Tại sao mình lại chưa hề nghe qua? Dương Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thêm một lát nữa, vết thương trên người Tôn Dương ngày càng nhiều, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng. Dương Vũ cũng nhìn ra được Tôn Dương bây giờ là cung căng quá đà. Sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người Đại Sa bang giết chết.
Tôn Dương đem lực lượng toàn thân phát huy đến cực hạn, không ngừng đối kháng với ba người kia. Nhưng trên người chịu nhiều vết thương, cộng thêm công lực bị hao tổn khá nhiều, nên hắn cũng chỉ kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa mà thôi.
Tôn Dương không phải là không muốn phá vòng vây chạy trốn. Nhưng dưới thế công của ba người, hắn căn bản là không có cơ hội chạy trốn. Hai cổ võ sĩ thì liều mạng cùng hắn chém giết, đáng giận là tên phong hệ dị năng cứ ở bên ngoài cứ liên tục tập kích. Chiến lược như vậy khiến cho Tôn Dương có khổ mà không nói lên thành lời.
Mặc dù Tôn Dương cũng đả thương được hai cổ võ sĩ kia, nhưng vẫn không thể nào đột phá được vòng vây.
“Bịch!” Ngực Tôn Dương bị một tên hung hăng đá trúng một cước.
Kêu lên một tiếng đau đớn, cả người Tôn Dương bị đánh bay về phía cổ võ sĩ còn lại. Vẻ mặt tên này lộ vẻ vui mừng, gầm nhẹ một tiếng, liền đánh một quyền lên lưng Tôn Dương.
“Phụt!” Tôn Dương lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Cảm giác được nguy hiểm ở phía sau. Tôn Dương đề tụ chân khí, uốn eo một cái, cả người xoay lại, đồng thời hai tay vận toàn bộ công lực còn sót lại mạnh mẽ oanh kích vào quyền đầu của cổ võ sĩ kia.
Trốn ở một bên, Dương Vũ cau mày, hắn đã biết rõ thân phận hai bên, bây giờ đang suy nghĩ có nên ra tay cứu người hay không.
Đang lúc Dương Vũ do dự không quyết thì, “Binh!” Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Dương Vũ ngẩng đầu thì nhìn thấy thân thể Tôn Dương bị đánh bay ra xa. Mà đối thủ của Tôn Dương cũng không khá hơn gì, bị một quyền đánh té xuống đất. Bầu trời trong đêm dường như cũng bị máu của hai người nhuộm đỏ.
Nhìn thấy thân thể Tôn Dương bị đánh bay, phong hệ dị năng giả hừ lạnh một tiếng, một đạo phong nhận giống như cương đao nhanh chóng bổ tới. Nếu như Tôn Dương không tránh được, vậy thì có thể bị một đạo phong nhận này cắt làm hai nửa.
Lúc này không ra tay thì không còn kịp nữa! Dương Vũ cũng không thể thấy chết không cứu. Ngay lúc phong hệ dị năng giả vừa xuất thủ thì Dương Vũ cũng từ nơi ẩn thân nhảy ra ngoài.
Rống một tiếng, đồng thời vô số hỏa cầu như những viên đạn từ hai tay Dương Vũ bắn nhanh ra, một phần ngăn cản đạo phong nhận đang bắn về phía Tôn Dương, một phần oanh kích thẳng đến người có phong hệ dị năng.
Sau đó, Dương Vũ nhảy lên, vọt về hướng Tôn Dương bị đánh bay đi.