“Nếu đã không có chuyện gì, vậy mời em lên xe.” Liễu Duyệt vẫn mỉm cười từ trong xe cảnh sát đi tới trước cổng trường.
“Không nên nghĩ ngợi quá, sư muội vốn đã có tính cách như thế.” Lúc đi ngang qua Dương Vũ, Dương Lập Minh thấp giọng nói với Dương Vũ.
“Quả đúng là nhìn không ra.” Dương Vũ nhún vai, xoay người bước lên xe cảnh sát. Hắn vẫn cho rằng tên Dương Lập Minh lạnh lùng làm việc có hơi thái quá, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nữ cảnh sát xinh đẹp luôn mỉm cười kia còn thái quá hơn.
“Nàng ta không bức cung mình chứ?” Nhìn thoáng qua Liễu Duyệt đang ngồi cạnh tài xế, nghĩ đến bộ dạng quyết đoán của Liễu Duyệt, thân thể Dương Vũ run lên.
“Dương Vũ? Em thấy lạnh à?” Liễu Duyệt quan sát Dương Vũ từ kính chiếu hậu, thấy hắn rùng mình một cái, nên quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, nhiệt độ trong xe hơi thấp một chút.” Dương Vũ đành thuận theo giả bộ hơi lạnh.
“Chị sẽ chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.” Liễu Duyệt mỉm cười rồi quay đầu lại.
“Trước giờ em chưa từng ngồi qua chiếc xe nào hiện đại như thế này.” Dương Vũ đột nhiên nở nụ cười tự chế giễu mình: “Không ngờ lần đầu tiên ngồi xe ôtô lại là xe cảnh sát. Đúng rồi, các anh chị rốt cục mang em đi làm gì thế?” Trong lòng Dương Vũ vẫn thấp thỏm lo âu.
“Mời đến tổng cục uống trà thôi.” Liễu Duyệt mỉm cười nói.
“Có chuyện đó mới lạ.” Dương Vũ nhủ thầm: “Ta sợ không chịu nổi loại đãi ngộ này, còn có cả xe đặc biệt đưa đón nữa chứ.”
Không nói tới việc Dương Vũ dọc đường cứ thấp thỏm bất an, không lâu sau bọn họ đã tới cục công an thành phố.
“Tên gì?”
“Dương Vũ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Vừa qua mười bảy tuổi.”
“Hiện nay đang làm gì?”
“Gia đình vốn làm nông, hiện đang là học sinh cao trung năm thứ hai.”
Dương Vũ trả lời một cách máy móc nhàm chán, mắt không ngừng đảo quanh phòng thẩm vấn.
“Đêm hôm đó em đã đi đâu? Gặp phải chuyện gì?”
“Lúc em hôn mê sao?” Dương Vũ bình tĩnh nhìn Liễu Duyệt cùng Dương Lập Minh.
“Đúng, sự việc xảy ra trước lúc em hôn mê đấy.” Cho dù là trong lúc tra khảo, gương mặt của Liễu Duyệt vẫn tươi cười.
“Đêm đó à? Sau khi em đưa Chung Lâm trở về, vừa mới về tới bỗng nhiên nhìn thấy trên trời có một hỏa cầu cực lớn rơi xuống cách em không xa, sau đó em chỉ nhớ có một lực khổng lồ đánh vào người, lúc ấy mắt em tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.” Dương Vũ cúi đầu, hồi tưởng lại, rồi mới lên tiếng.
“Chỉ vậy thôi à? Em không còn nhìn thấy gì khác sao? Mà sao em lại ở cùng một chỗ với Lý Bân?”
“Lý Bân? Tên hèn hạ đó sao?” Dương Vũ chợt nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc đó hắn đang ở đâu? Sao em lại không biết?” Dương Vũ bỗng nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng thế, Lý Bân ngất xỉu trước mặt em không xa.”
“Vậy sao hắn lại không chết, mà em lại ở trong bệnh viện hơn nửa tháng? Chẳng lẽ hắn không phóng hỏa đốt em sao?” Dương Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ
“Dương Vũ, em không nên quá kích động.” Liễu Duyệt vội vàng hỏi tiếp: “Em với Lý Bân rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
“Hắn chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ thôi.” Dương Vũ cười khinh thường: “Hắn không cam lòng chuyện em là bạn trai của Chung Lâm, nên từ trước giờ luôn đối đầu với em.”
“À, biết rồi. Lần này nhất định là do Lý Bân giở trò quỷ, nếu không sao em vừa về trường học lại phát sinh chuyện như thế? Chẳng lẽ là trùng hợp sao?” Nói tới chỗ này, trong lòng Dương Vũ nổi giận thực sự. Đêm đó, đúng là Lý Bân đã tìm người chặn đánh hắn. Nếu không phải do dị năng hắn sớm thức tỉnh, chỉ sợ hắn đã bị đánh cho tàn phế rồi.
Dường như Dương Vũ không hề nói dối, Liễu Duyệt cùng Dương Lập Minh liếc nhìn nhau, Liễu Duyệt tiếp tục hỏi: “Nhưng Lý Bân cũng nói là hắn không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Dù sao nhận định của em vẫn là Lý Bân vì đố kỵ nên muốn ra tay giết người.” Dương Vũ cười lạnh, một mực khăng khăng nói không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau một buổi sáng ở trong đồn cảnh sát, cuối cùng Dương Vũ cũng bước ra ngoài.
Quay lại nhìn cục cảnh sát, gánh nặng trong lòng Dương Vũ cuối cùng cũng được hạ xuống. Đám người Liễu Duyệt chẳng qua chỉ thắc mắc về vấn đề ngọn lửa, chứ không hề có nghi vấn gì về việc Bạo Hùng bị giết. Có thể là chuyện Bạo Hùng bị giết đã được đám người Lý Bân che giấu. Nếu mà để cho cảnh sát biết được, thì bọn chúng cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Dương Vũ vội vã đi tới tiệm inte. Trả tiền máy xong, Dương Vũ bắt đầu tìm tòi các tư liệu về cách tu luyện dị năng trên mạng.
Nhưng Dương Vũ chỉ thu được những tin tức đáng thất vọng, trên inte các tư liệu về tu luyện dị năng có rất nhiều, loại nào cũng có. Nhưng tất cả đều là tin lá cải, Dương Vũ xem qua từng tài liệu một, giải thích của nó đều rất ấu trĩ, cho dù là người mang dị năng như Dương Vũ đọc qua cũng khó mà tin được.
Tuy nhiên, Dương Vũ cũng thu hoạch được một số. Mặc dù chỉ là phần da lông bên ngoài. Nhưng từ sự chỉnh lí lại phần lớn các tài liệu trên mạng cũng có được một chút đầu mối. Tuy không tìm được phương pháp tu luyện từ những thông tin trên mạng, nhưng Dương Vũ biết cách làm của mình không hề sai.
“Chắc chỉ có thể từ từ tìm kiếm thôi. Hơi tiếc là con chim ngốc kia đã nói trên thế giới có rất nhiều người có dị năng, vậy mà sao bản thân mình lại chưa nghe về một ai cả? Nếu mình có thể gặp một người có dị năng thì tốt quá rồi.” Dương Vũ lắc đầu, từ trong quán inte bước ra ngoài.
Ra khỏi tiệm inte, Dương Vũ mới phát hiện trời đã tối.
“Hỏng bét, còn việc học trong trường nữa.” Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó chen mình vào đám đông, nhanh chóng quay về trường.