Bánh xe từ từ lăn trên đường, nhanh chóng rời khỏi Tân trấn, hướng Dương Thành chạy đi.
Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ghế bên cạnh không có ai, Dương Vũ ngắm nhìn cảnh vật đang chạy thật nhanh về phía sau.
Không biết lúc nào, xe chậm rãi ngừng lại, một tên thanh niên tóc bạc tiến lên xe, sau đó hắn liền đi đến chỗ trống cạnh Dương Vũ ngồi xuống.
Trên đường có người lên xe là chuyện rất bình thường, Dương Vũ cũng không thèm để ý, thậm chí, hắn còn không thèm liếc mắt xem người lên là ai. Cặp mắt chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chúng ta lại gặp mặt." Một âm thanh nghe lạnh như băng truyền vào tai Dương Vũ.
Nghe giọng nói này, Dương Vũ lấy làm kinh hãi, sau đó liền nhìn sang bên cạnh. Ngay sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không tệ, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt." Vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Dương Vũ liền rút đi, lộ ra nụ cười nhìn người thanh niên tóc bạc.
Thanh niên tóc bạc này cũng chính là người mà Dương Vũ gặp ở kho hàng khi cứu Tiêu Ngọc khi trước, một trong những thành viên của Long Tổ.
"Chúng ta rất có duyên, không phải sao?" Thanh niên tóc bạc cười nói. Dương Vũ gật đầu, lúc trước khi mới gặp thì có thể nói là trùng hợp, nhưng bây giờ có thể gặp nhau trên chuyến xe này thì hai người lại có thể không hữu duyên sao?
Nhưng trên thực tế có phải là như thế không?
"Trở về Dương Thành sao?" Thanh niên tóc bạc hỏi vu vơ, Dương Vũ gật đầu.
"Việc kia suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Tôi đã suy nghĩ kỹ." Vẻ mặt Dương Vũ kiên quyết. "Nhưng những ngày qua không gặp được anh, cho nên . . ."
"Ha hả, chờ anh suy nghĩ xong tôi mới xuất hiện, nếu không tôi xuất hiện thì có tác dụng gì?" Thật không biết hai người bọn họ gặp lại lần này là do hoàn toàn tình cờ, hay có người cố tình sắp đặt như thế.
"Vậy chừng nào anh có thể gia nhập với bọn tôi?" Thanh niên tóc bạc hạ giọng nói.
"Lúc nào cũng có thể, nhưng tôi muốn chào hỏi với Tôn Dương đại ca một tiếng trước, dù sao thân phận hiện tại của tôi..." Dương Vũ trầm ngâm đem ý của mình nói ra.
"Ừ, anh cứ yên tâm làm việc của mình, tôi cũng đã nói chuyện qua với họ. Bọn họ sẽ để anh đi. Ừ, như vậy đi, tôi đưa cách liên lạc của mình cho anh, lúc đó chúng ta cứ giữ liên lạc." Sau đó, thanh niên tóc bạc lấy số di động của mình đưa cho Dương Vũ.
"Ha hả, mạo muội hỏi một vấn đề." Dương Vũ đang muốn lưu lại số của thanh niên tóc bạc, thì mới chợt nhớ ra mình không biết gọi đối phương là gì.
"Hỏi đi." Thanh niên tóc bạc không để ý.
"Ha hả, từ lúc bắt đầu anh đã biết tên tôi, nhưng đến lúc này tôi vẫn chưa biết phải xưng hô với anh như thế nào nha." Trên mặt Dương Vũ lộ ra chút không hài lòng
"Gọi tôi là Ngân." Trên mặt Ngân hiện lên vẻ buồn bả, tựa hồ nhớ lại đến cái gì sau đó cuối cùng mới nhẹ giọng nói.
"Ngân." Dương Vũ có chút hiểu được nhìn người có tên Ngân này.
"Bất quá là một cái tên mà thôi." Ngân thản nhiên nói.
"Tốt lắm, anh trở về làm xong chuyện kia, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh. Có việc cứ liên lạc với tôi theo số đó." Vừa nói Ngân lại đứng lên.
"Bác tài, phiền dừng xe." Vừa nói Ngân từ chỗ ngồi, hướng phía trước đi tới. Sau đó đi xuống xe.
Dương Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn Ngân xuống xe, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngay hôm đó, Dương Vũ liền trở về Dương Thành, quay lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn. Nghỉ ngơi một chút cho tỉnh người rồi hắn liền hẹn Tôn Dương ra ngoài. Cũng may Tôn Dương hôm nay không có việc gì làm.
"Anh Tôn, mời ngồi." Thấy Tôn Dương đến, Dương Vũ vội vàng nói. Tôn Dương mỉm cười gật đầu, ngồi xuống đối diện Dương Vũ.
"Anh Tôn, ăn món gì? Hôm nay em mời anh, không cần khách khí." Dương Vũ cười nói.
Tôn Dương gật đầu, chỉ đại vài món ăn, sau đó liền nhìn về phía Dương Vũ."Dương Vũ, hôm nay không chỉ đơn giản là mời anh một bữa ăn thôi đúng không?"
Dương Vũ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn Tôn Dương, những lời muốn nói được chuẩn bị từ trước nhưng hắn không thể nào thốt ra khỏi miệng.
"Em bởi vì là chuyện Long Tổ sao?" Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dương Vũ, Tôn Dương chủ động nói ra. Nhưng Dương Vũ cũng nhìn ra được một vẻ bắc đắc dĩ trên mặt của Tôn Dương.
"Anh Tôn, thật ngại quá." Dương Vũ cảm thấy có chút băn khoăn, hắn mới gia nhập quốc an cục chưa được bao lâu, lại đòi bỏ qua đơn vị khác.
"Ha hả, không có quan hệ, con người thường hướng đến chỗ cao, dòng nước chảy về vùng trũng, đây là chuyện rất bình thường . Hơn nữa, em gia nhập chính là Long Tổ, bọn họ sẽ cung cấp cho em một võ đài lớn hơn nhiều." Nói tới chỗ này, trên mặt Tôn Dương lộ ra vẻ cô đơn.
Mặc dù Tôn Dương là tổ trưởng tiểu tổ hành động đặc biệt của cục quốc an, nhưng hắn không hề có cơ hội bước chân vào Long Tổ. Đây chính là điều day dứt duy nhất trong cuộc đời hắn!
"Ha hả, anh còn muốn chúc mừng em." Tôn Dương bỗng nhiên cười nói.
"Cám ơn anh." Dương Vũ có chút cảm kích nói. Hắn có thể được như ngày hôm này có công không nhỏ của Tôn Dương.
"Không có anh, em cũng sẽ có hôm nay. Mặc dù chúng ta không còn là cộng sự, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu, không phải sao?" Tôn Dương cười nói.
Dương Vũ gật đầu, "Thủ tục anh đã thay em làm tốt rồi. Chờ một lát, em chỉ cần đem giấy căn cước của cục quốc an đưa cho anh để mang về làm thủ tục xác nhận là được. Còn về các thứ khác thì cứ giữ lấy."
Sau khi hai người tạm biệt, Dương Vũ liền liên lạc với Ngân, Ngân hẹn hắn ngày mai gặp mặt. Sau đó, Dương Vũ đi dạo một mình trên đường trong sự buồn chán. Cuối cùng, Dương Vũ quay trở lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn.