Nhìn thần sắc gần như tuyệt vọng của Tiêu Ngọc, lòng Dương Vũ quặn đau như đao cắt. Hắn biết Tiêu Ngọc sở dĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn.
" Tiêu Ngọc, em nghe anh giải thích." Dương Vũ đi tới trước mặt Tiêu Ngọc, vẻ mặt thành khẩn nhìn Tiêu Ngọc nói.
Tiêu Ngọc cười thê lương, đứng lên liếc Dương Vũ một cái, giọng nói lạnh lùng: "Giải thích? Tại sao anh phải giải thích với em? Cần sao? Em đâu là gì của anh."
Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa bỏ đi ra ngoài.
Dương Vũ thấy thế vội vàng kéo tay Tiêu Ngọc lại. Dương Vũ hôm nay nhất định phải giải thích rõ mọi chuyện với Tiêu Ngọc.
" Tiêu Ngọc, chẳng lẽ em không hiểu lòng anh sao?" Kéo tay Tiêu Ngọc, Dương Vũ nhìn nàng với anh mắt chân tình nói.
Tiêu Ngọc dừng một chút, sau đó liền lắc đầu. Liếc Dương Vũ một cái, nói: "Em hiểu. Nhưng chuyện của anh không liên quan gì đến em." Vẻ mặt ảm đạm, tựa hồ quả thật không liên quan tí gì đến nàng. Dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói: "Anh buông ra, em phải về nhà."
"Nếu như em không nghe lời giải thích của anh, anh sẽ tuyệt đối không buông tay, cả đời này anh cũng tuyệt đối không buông!" Vẻ mặt Dương Vũ kiên định.
Có lẽ là nghe Dương Vũ nói, hay là nghĩ tới điều gì, lòng Tiêu Ngọc mềm nhũn ra. Nhìn Dương Vũ một cái, không từ chối.
Dương Vũ vui mừng, biết Tiêu Ngọc mềm lòng, cho nên nói: "Chuyện của anh và Hỏa Phượng Hoàng không như em nghĩ , anh và cô ta chưa xảy ra chuyện gì cả." Dương Vũ vội vàng giải thích nói.
"Các người đã ngủ cùng chỗ với nhau mà còn bảo không có chuyện gì?" Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ, khi nói tới chỗ này thì lòng nàng cảm thấy đau xót, ánh mắt đỏ lên, trên khóe mắt nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Anh với cô ta quả thật không xảy ra chuyện gì, tối hôm qua anh ngủ dưới đất ." Dương Vũ đưa tay thay Tiêu Ngọc xóa đi dòng lệ trên khóe mắt, một bên nhìn Tiêu Ngọc, ánh mắt thành khẩn nói.
Nhìn thấy Dương Vũ muốn lau nước mắt thay mình, Tiêu Ngọc vội vàng từ chối . Bất quá, cuối cùng vẫn bất động, tùy ý Dương Vũ lau dòng nước mắt đang chảy trên khuôn mặt. Chẳng qua là nước mắt càng chảy càng nhiều hơn.
" Tiêu Ngọc, có lẽ em không biết, người anh thích là em, yêu cũng là em. Anh với Chu Dĩnh tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ quyết định đem trọn chuyện này nói ra. Nếu như, hôm nay Tiêu Ngọc không nghe hắn giải thích..., thì hắn làm cam lòng, điều này tuyệt đối không được xảy ra .
"Hừ, ai biết anh nói là thật hay giả?" Tiêu Ngọc lắc đầu, nhìn Dương Vũ nói.
"Anh nói toàn sự thật, nếu là có một câu nói dối, anh sẽ chết không tử tế, bị thiên lôi đánh xuống địa ngục!" Dương Vũ bình thường không bao giờ thề thốt, nhưng hiện tại hắn cũng xài chiêu này.
"Nhưng cho dù anh và cô ta không có quan hệ gì với nhau thì có liên quan gì đến em?" Tiêu Ngọc tựa hồ tin câu chuyện của Dương Vũ, nhưng sau đó đưa ra bộ dạng bất cần nói với Dương Vũ.
"Em còn không biết sao? Anh yêu Em. Anh lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây cũng chỉ vì em!" Vì để cho Tiêu Ngọc bài trừ nghi ngờ, Dương Vũ thậm chí nói thẳng ra mọi chuyện.
"Dương Vũ, anh hiểu lầm rồi. Thật xin lỗi, em phải đi." Tiêu Ngọc thờ ơ đối với câu chuyện của Dương Vũ, sau đó lạnh lùng nói với Dương Vũ.
"Em nói gì? Anh lầm chuyện gì?" Dương Vũ nhất thời hoảng hốt, kéo Tiêu Ngọc, không muốn nàng rời khỏi.
"Tôi nói anh hiểu lầm rồi. Lúc nãy thấy hai người, em rời đi vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của các vị, cũng không phải có nguyên nhân gì khác, quả là ngại thật, anh làm đau tay tôi rồi, mời thả ra?" Tiêu Ngọc vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngại quá." Dương Vũ vội vàng thả tay Tiêu Ngọc. Bất quá, trên mặt Dương Vũ lộ rõ thần sắc thất vọng.
Đến khi Dương Vũ hoàn toàn buông tay, trong lòng Tiêu Ngọc nhất thời xông lên một cảm giác mất mác vô hạn. Nhưng sau đó mang vẻ mặt lạnh lùng rời đi, ngay cả một cái nhìn cho Dương Vũ cũng không.
Nhìn Tiêu Ngọc mang vẻ mặt lạnh lùng quay đi, thậm chí cũng không nhìn mình một cái, Dương Vũ chỉ cảm thấy lòng đau nhức như dao cắt.
"Tại sao? Tại sao em lại nói như vậy" Nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc, Dương Vũ lẩm bẩm tự nói nói.
Nghe được câu nói của Dương Vũ, trên mặt Tiêu Ngọc lộ ra một tia không đành lòng. Thân hình theo đó cũng khựng lại một chút. Bất quá, sau đó vẫn cất bước rời đi.
Nhìn thân ảnh dứt khoát rời đi của Tiêu Ngọc. Tim Dương Vũ càng thêm đau. Không biết tại sao, Dương Vũ bắt đầu cảm giác được tầm nhìn của mình bắt đầu nhòa đi.
Cái gì làm nhòa tầm nhìn của ta? Dương Vũ thậm chí không biết hốc mắt mình từ khi nào đã ngưng tụ hơi nước. Hắn lúc này, chỉ có một loại cảm giác —— đau! Lòng đau quặn như đao cắt! Từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía chòi nghỉ mát, tiếp theo tầm mắt Dương Vũ phóng về dãy phòng học cách đó không xa.
Trong lòng Dương Vũ vừa động. Tiếp theo liền quay đầu nhìn về phía chung quanh. Sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
"Em nói dối!" Nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó, Dương Vũ liền vọt nhanh tới hướng nàng.
"Em nói dối, em gạt anh!" Dương Vũ một tay kéo Tiêu Ngọc, khiến Tiêu Ngọc đối diện với hắn, tiếp đó Dương Vũ lập tức ôm nàng vào lòng. Sau đó dùng lực ôm Tiêu Ngọc thật chặc.
"Anh làm cái gì?" Tiêu Ngọc bị dọa hết hồn, Nàng còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì đã bị Dương Vũ ôm vào lòng."Mau buông." Tiêu Ngọc chống cự. (DG: chống cự bụng bự)
"Anh không buông tay, kiếp này trừ phi anh chết, nếu không anh tuyệt đối sẽ không buông tay!" Vừa nói Dương Vũ càng xiết chặc vòng tay đang ôm Tiêu Ngọc.