Lúc này đêm đã khuya nhưng Dương Vũ vẫn tỉnh táo, không hề cảm thấy mệt mỏi. Nghe những tiếng ngáy của đám bạn học trong phòng, trong lòng Dương Vũ bắt đầu buồn bực.
“Chẳng lẽ mình ngủ nửa tháng vừa rồi cũng là ngủ bù luôn cho bây giờ sao?” Nhìn đồng hồ báo thức thấy đã hai giờ đêm, Dương Vũ càu nhàu.
Nằm trên giường, hai mắt Dương Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong lòng trầm tư. Sống lại, dị năng. Những điều này cũng giống như một giấc mơ vậy. Trước kia hắn cũng không bao giờ có thể ngờ được rằng những điều này lại xảy đến với bản thân mình.
Tất cả những điều này là trùng hợp hay là an bày của số phận đây? Bây giờ Dương Vũ muốn vứt bỏ tất cả ra khỏi đầu không thèm nghĩ nữa. Đã sống lại, hơn nữa còn có được dị năng mà bao người thèm muốn! Như vậy cuộc đời mình sẽ phải thay đổi theo thôi.
Thế giới này rồi cũng phải thay đổi vì đã cho mình cơ hội sống lại. Hai mắt Dương Vũ chợt sáng rực lên trong đêm tối.
Dương Vũ bỗng thấy rất trông đợi vào dị năng của mình. Hắn hận là không thể tập luyện dị năng ngay bây giờ. Nhưng Dương Vũ cũng biết bây giờ chưa phải là cơ hội tốt.
Dương Vũ nằm im lặng, nhưng trong đầu lại không ngừng mơ mộng đến cảnh tiền tài, mỹ nữ hắn sẽ dễ dàng đoạt được trong tương lai. Khi đó cả thế giới sẽ quỳ dưới chân của hắn, thay đổi cũng vì hắn.
Mơ mộng một hồi, Dương Vũ chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Khi hắn tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng.
“Đến giờ rồi.” Dương Vũ giật mình dậy, nhảy xuống giường, thuận tay nắm lấy cái ba lô mà mình chuẩn bị hôm qua, bước nhẹ nhàng ra khỏi ký túc xá.
Lúc này, đèn trong trường đã tắt hết, ánh sáng nhạt nhòa chỉ miễn cưỡng đủ để Dương Vũ nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Dương Vũ đeo ba lô, leo tường ra khỏi trường học, rồi chạy như bay về phía huyện thành Nam Dương. Không lâu, hắn đã đến chân một ngọn núi.
Ngọn núi Tháp Sơn này chính là mục tiêu hôm nay của Dương Vũ, thật ra đây là một khu công viên của huyện Cẩm Tú. Núi Tháp Sơn thật ra không cao, nhưng rộng lớn, trong các dãy núi xung quanh huyện thành cũng không có nhiều nơi được như vậy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bậc thang ở phía trước, Dương Vũ không chần chờ, lập tức leo lên. Những bậc thang nàyđược gọi là “Trực Bộ Thanh Vân” một địa danh cũng khá nổi tiếng của Tháp Sơn.Nghe nói có mấy ngàn bậc, là con đường có thể lên tới đỉnh núi một cách nhanh nhất.
Dương Vũ hít một hơi dài rồi tiếp tục leo lên. Đứng ở trên đỉnh núi mờ mờ, phủ đầy sương lạnh, Dương Vũ không ngớt kinh ngạc về thể chất hiện nay của mình.
Trước kia không phải là Dương Vũ chưa từng leo lên những bậc thang này. Mỗi lần leo cũng không mất quá nửa tiếng, nhưng trên đường cũng phải nghỉ lại mấy lần mới bò lên đến đỉnh? Mà bây giờ hắn chỉ cần hít một hơi lấy khí là có thể leo lên đến đỉnh không cần dừng lại.
Bầu trời vẫn tối đen như mực, nhưng Dương Vũ vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng xung quanh. Nhìn xuống con sông Tây Giang nổi tiếng của Hoa Hạ chảy qua huyện Cẩm Tú ở phía namngọn núi Tháp Sơn. Đứng trên đỉnh núi, thậm chí Dương Vũ còn có thể nghe được tiếngsóng nướcTây Giang vổ vào vách núi.
Men theo con đường quen thuộc trong bóng tối, không lâu sau Dương vũ đi đến một sơn động trên đỉnh núi. Ở đây chỉ có một ít dấu tích của con người.Từ rất lâu rồi, đã không có ai tới đây. Nơi này rất thích hợp cho Dương Vũ tập luyện dị năng.
Dương Vũ tìm một chỗ trống sạch sẽ, ngồi xếp bằng như những người tu luyện hắn thường thấy ở các phim được chiếu trên TV.
“Như thế này gọi là tu luyện sao?” Dương Vũ âm thầm nghĩ ngợi, “Chết tiệt… Con chim ngu ngốc kia còn chưa chỉ cho mình cách tu luyện như thế nào, bây giờ làm sao mà luyện được đây.” Dương Vũ trong lòng oán trách nhưng vẫn thử tập trung.
Một lát sau, Dương Vũ vẫn không thể cảm nhận được dấu hiệu “phóng hỏa”. Chẳng lẽ là phương pháp tu luyện không đúng? Trong lòng Dương Vũ phiền não.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cái quan trọng nhất là phải bình tĩnh.” Dương Vũ tự an ủi bản thân, tâm tình hắn cũng dần dần lắng xuống. Lúc này, Dương Vũ nghĩ đến cảnh một quyền thiêu chết Bạo Hùng lúc trước, cảm giác ngọn lửa lúc bộc phát lại ùa về.
Lúc đó, Dương Vũ nhận thấy có một luồng khí nóng từ trong thân thể truyền tới cánh tay, sau đó một ngọn lửa bộc phát từ trên nắm tay phóng ra ngoài.
“Chắc là có liên quan đến luồng khí nóng kia rồi.” Dương Vũ trầm tư, “Nhưng quan trọng là làm sao mới có thể dẫn động luồng khí kia bây giờ?” Dương Vũ lại nghĩ tới những phương pháp hắn từng xem trong tiểu thuyết.
“Tạm thời không cần biết bọn họ có bịa đặt hay không, thử một chút xem sao đã.” Bởi vì kiếp trước Dương Vũ cũng là một nhà văn nữa mùa, hắn cũng đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết. Đối với các phương pháp tu luyện trong truyện cũng hiểu khá rõ.
“Cũng không được, dị năng đâu phải là võ công tâm pháp, chắc cũng giống như ma pháp, ma pháp thì dùng tinh thần lực khống chế vậy chắc dị năng cũng khống chế bằng tinh thần lực.” Dương Vũ bỗng nhiên nghĩ đến dị năng thật ra cũng giống như là ma pháp ở dị giới vậy.
Tuy nhiên, ý nghĩ này của Dương Vũ rất sai lầm. Dị năng cùng ma pháp thoạt nhìn thì giống nhau nhưng lại khác nhau về bản chất.
“Chu Tước từng nói dị năng của mình đã thức tỉnh. Cô ta chắc sẽ không lừa gạt mình đâu. Như vậy chỉ cần bản thân mình tìm được phương pháp khống chế dị năng, mình có thể sử dụng thành công ma pháp rồi.” Dương Vũ vừa nghĩ, vừa học cách tu luyện ma pháp như trong tiểu thuyết.
Dương Vũ không ngừng suy nghĩ về ngọn lửa trong tay mình. Nhưng mười lăm phút sau vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Hai mươi phút,ba mươi phút sau vẫn chưa thấy động tịnh.
Dương Vũ không hề nản chí, hắn biết rằng bước đầu tiên rất khó khăn. Nhưng chỉ cần hoàn thành được bước đầu tiên thì sau này tất cả sẽ dễ dàng.
Không biết là bao nhiêu lâu, Dương Vũ rút cục cũng cảm giác được trong cơ thể mình sinh ra một luồng khí nóng rất nhỏ. Nếu không phải hắn hết sức chăm chú lưu ý đến thân thể mình thì hắn cũng không thể phát hiện được sự khác biệt.
Lúc cảm nhận được luồng khí nóng này, trong lòng Dương Vũ tràn ngập hưng phấn. Nhưng hắn cũng không dám khinh thường, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi.
Luồngkhí nóng này theo ý niệm của Dương Vũ từ từ di chuyển theo hai cánh tay. Một lát sau Dương Vũ cũng cảm giác được toàn bộ luồng khí nóng đã tụ tập ở đầu ngón trỏ làm cho ngón tay này trở nên nóng bỏng.
Dương Vũ hai mắt đang nhắm chợt mở ra, đồng thời hai ngón tay của hắn giống như bị đục một lỗ nhỏ, luồng khí nóng cũng từ đó phóng ra ngoài.
“Xèo!” Hai mắt Dương Vũ tỏa sáng! Hắn rõ ràng nhìn thấy hai quả cầu lửa nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay trỏ của mình.