Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Dương Vũ đi trên con đường xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc này. Tinh thần luôn căng thẳng cũng dần dần buông lỏng. Đến tận bây giờ, trong lòng hắn mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn đang suy nghĩ, nếu lúc đó mình thất bại sẽ ra sao? Bản thân mình chết, mà khả năng những người ở bên trong bị giết cũng là rất lớn.
Thế nhưng, may mắn chính là hắn đã không thất bại, thành công bắt lũ cướp kia. Nhưng Dương Vũ cũng nhận thấy lúc đó bản thân hành động có phần lỗ mãng.
Cười giễu cợt, hắn có chút bội phục chính mình. Ngay cả trong tình huống không hề nắm chắc phần thắng, mà hắn dám nói với Trần Lập rằng mình nắm chắc trăm phần trăm!
Đây chẳng phải là nghé con không sợ cọp sao? Nét mặt Dương Vũ tràn đầy vẻ giễu cợt.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi trải qua chuyện này tâm tính của Dương Vũ sẽ càng trưởng thành hơn. Tuy rằng, đã sống hai kiếp người, dù chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Nhưng cuộc sống ở nông thôn đã khiến hắn tương đối trưởng thành.
Vụ cướp ngân hàng này chính là khảo nghiệm năng lực phản ứng của Dương Vũ! Mà sự thành thục ở kiếp trước cũng không giúp gì được cho hắn. Bởi vì, những gì trải nghiệm ở kiếp này là hoàn toàn khác so với kiếp trước.
Từ khi đạt được năng lực cho tới nay cũng chưa đầy hai năm. Trong hai năm này, ngoại trừ một lần tham gia hành động vây đánh Đại Sa Bang cùng một lần cứu Tôn Dương ra, thì Dương Vũ cũng không thực sự ra tay cùng với người khác. Có thể nói, tất cả kinh nghiệm đánh trận của Dương Vũ đều từ hai trận chiến đó.
Nhưng trận chiến trong ngân hàng lại khác với hai lần đó. Trước đó chỉ là trận chiến một đấu một, có thể nói Dương Vũ cũng không cần quá nhiều kinh nghiệm, chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể hạ gục đối thủ.
Nhưng lần này lại khác, không chỉ cần thực lực cường đại mà còn phải có kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa còn phải biết nắm chắc thời cơ, lấy đại cục làm trọng! Có thể nói trận chiến này chính là khảo nghiệm năng lực phản ứng trong chiến đấu của Dương Vũ, cũng như khảo nghiệm các năng lực ở các phương diện khác.
Đến tận bây giờ, tinh thần Dương Vũ mới thả lỏng được. Nhưng khi thả lỏng tinh thần, hắn chợt cảm thấy một cơn mệt mỏi như thác lũ ùa vào trong đầu! Thể xác và tinh thần của Dương Vũ đều đã quá mệt!
Đầu óc trống rỗng khiến Dương Vũ đi lòng vòng không có mục đích. Trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi tới trước cổng công viên Tân trấn.
Công viên Tân trấn thật ra cũng không quá lớn, nơi này có một số sân bãi loại nhỏ để mọi người vui chơi, hơn nữa quan trọng nhất chính là vị trí công viên này nằm phía trên núi. Cũng có thể nói, nơi này kỳ thực chính là một công viên sơn lâm.
Thở dài một hơi, Dương Vũ nhìn vào bên trong công viên, hiện tại đang là ban ngày, trên các sân chơi của công viên hầu như không có người. Phía xa xa trên núi cũng chỉ loáng thoáng vài bóng người di động.
Ở đây, chỉ có buổi tối mới trở nên náo nhiệt.
"Mình đi tới nơi này sao?"
Trên mặt Dương Vũ lộ ra một chút mờ mịt, cất bước tiến vào công viên.
Công viên - nơi này chứa nhiều kỷ niệm của Dương Vũ.
Dương Vũ bước chầm chầm trên con đường mòn quanh ngọn núi. Nơi này rất tĩnh lăng, cho dù ở dưới chân núi là một đô thị phồn hoa, nhưng nơi đây lại là một sự tồn tại khác biệt, không hề có thanh âm tạp nham ầm ĩ. Chỉ còn những luồng gió mát xua tan bầu không khí ngột ngạt của thành thị, mang theo hương thơm ngào ngạt của đất cùng với mùi vị thiên nhiên ùa vào mũi Dương Vũ.
- Đã lâu chưa được hứng ngọn gió núi thoải mái đến vậy.
Dương Vũ thì thào tự nói một mình. Hắn ngồi xuống, lưng dựa vào thân cây, hướng ánh mắt xa xăm không có điểm cuối về phía thành thị phồn hoa.
Khung cảnh tĩnh lặng, gió núi thoáng đãng, khiến cho tinh thần đang căng thẳng trở nên thoải mái. Sau khi thả lỏng tòa thân, Dương Vũ mới quan sát đánh giá mọi thứ xung quanh.
Trên con đường mòn vẫn có vài người khách, nơi tận cùng của con đường là một chòi dành cho khách tới dừng chân. Không ngờ Dương Vũ đã tình cờ tới nơi này.
- Chính là cái cây này!
Dương Vũ trong lòng bỗng nhiên cảm thán. Chính tại đây hắn đã xác định quan hệ giữa mình và Tiêu Ngọc.
Dương Vũ nhắm mặt rồi dựa đầu vào thân cây. Trong đầu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Tiêu Ngọc ở nơi đây.
Đó là một buổi tối. Tại nơi công viên này có rất nhiều người, hắn và Tiêu Ngọc chọn chính gốc cây này. Họ đã ngồi nơi đây và nói chuyện không ngừng nghỉ.
Nhưng trong đầu của Dương Vũ vẫn còn chừa một ý niệm xấu xa. Ý nghĩ đó đã ở trong đầu hắn đã lâu.Tình cách hướng nội của Dương Vũ cho dù đã đi qua một mảnh tình với Chung Lâm, vẫn không thay đổi gì cả.
Vừa nói chuyện với Tiêu Ngọc, vừa vụng trộm ngắm nàng. Chỉ điều này đã khiến cho con tim của Dương vũ loạn nhịp. Trong màn đêm, Tiêu Ngọc càng thêm mỹ lệ, vẻ đẹp càng khiến cho con tim của hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng Dương Vũ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, thậm chí cả tay của Tiêu Ngọc hắn cũng không dám nắm, càng không nói đến ý nghĩ xấu xa trong đầu kia.
Dương Vũ do dự cả buổi tốt. Mặc dù nhiều lúc nói chuyện với Tiêu Ngọc đã nâng dũng khí của hắn lên, nhưng nó vẫn chưa đủ cao. Điều này hoàn toàn do cuộc sống nội tâm của hắn tác động lên.
Đến khi, Dương Vũ đã lấy sạch dũng khí, thì điện thoại của Tiêu Ngọc vang lên. Đó là cú điện thoại của mẹ nàng, giục Tiêu Ngọc về nhà. Dương Vũ liền cảm thấy nhụt chí, tất cả dũng khí vừa tích tụ lại chợt tan đi.
- Phải về rồi à?
Dương Vũ sắc mặt ủ dột nói.
- Đúng, mẹ em vừa gọi.
Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Kỳ thực, nàng cũng rất muốn được ở bên Dương Vũ lâu một chút, nhưng thời gian lại không cho phép.
- Ừ, vậy đi thôi.
Dương Vũ thốt lên một tiếng, nhưng cả hai lại không động đậy, hai người cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi.