Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ khụ.” Tiêu Ngọc nghe vậy không khỏi bị ho sặc sụa. Liếc Dương Vũ một cái, Tiêu Ngọc cầm ly nước trên bàn lên uống. Một lát sau mới ngưng được tiếng ho.

“Em cảnh cáo anh, đừng có ăn nói lung tung. Em còn chưa có bạn trai, ở đó mà nói loạn, hừ hừ…” Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ với nét mặt hung dữ.

“Chỉ đùa một chút thôi.” Trên mặt Dương Vũ nở một nụ cười, che dấu sự đau thương trong ánh mắt sâu thẳm của hắn mà Tiêu Ngọc không nhìn thấy được.

Vừa rồi, không phải vì bồng bột nhất thời mà Dương Vũ đột nhiên nói như vậy mà thật ra Dương Vũ có thâm ý. Một là hắn muốn thăm dò từ miệng Tiêu Ngọc xem nàng có bạn trai chưa, để Dương Vũ an tâm một chút. Nhưng cái chính là Dương Vũ muốn nhìn xem phản ứng của Tiêu Ngọc nên mới cố ý nói như vậy.

Vậy cũng tốt, ít ra Tiêu Ngọc không chán ghét hắn. Mặc dù tận đáy lòng Dương Vũ có chút đau thương nhưng cũng biết được chuyện của mình đã có một chút tiến triễn. Hiện tại, Tiêu Ngọc cũng không bài xích mình.

“Lúc nãy anh nói anh cũng là một học sinh cấp ba, vậy làm sao anh có thời gian đi ra ngoài chơi? Hơn nữa còn đi xa tới nơi này?” Tiêu Ngọc vừa ăn, vừa nhìn Dương Vũ, ánh mắt như không tin Dương Vũ cũng là một học sinh.

“Trường học quá nhàm chán, nên tới đây để giải sầu. Đây là lần đầu tiên anh đến Dương thành.”

“Anh trốn học sao? Em cũng đoán được anh không phải là một học sinh giỏi.” Trên mặt Tiêu Ngọc tỏ đắc ý. Dương Vũ lắc đầu, nhìn Tiêu Ngọc cười một tiếng, sau đó nói: “Nếu như anh nói anh chẳng những là học sinh giỏi, mà thành tích còn đứng hạng đầu trong trường, thì em có tin không?”

“Lời quỷ này của anh gạt trẻ con còn được, em làm sao có thể tin chứ. Nhìn bộ dáng anh bây giờ quả thực so với quỷ có chút giống đó.”

“Không tin? Vậy chúng ta đánh cuộc nào?” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc cười nói.

“Đánh cuộc gì?” Tiêu Ngọc cũng có chút hứng thú.

“Vậy đánh cuộc là mấy tháng sau thi tốt nghiệp trung học, anh có thể thi đậu đại học Hoa Hạ hay không.” Dương Vũ trên mặt tràn đầy nụ cười. Đối với hắn bây giờ mà nói, thi đậu đại học Hoa Hạ quả thực đơn giản giống như lấy đồ trong túi.

“Anh có thể thi đậu đại học Hoa Hạ?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Dương Vũ trừ trên xuống dưới. Sau đó trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nhìn Dương Vũ rồi nhẹ nhàng cười một tiếng. “Em cược là anh tuyệt đối sẽ thi rớt đại học Hoa Hạ. Nhìn bộ dáng anh không giống học sinh giỏi chút nào.” Bất luận Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ chổ nào cũng thấy hắn và học sinh giỏi chẳng liên quan gì nhau, vì Dương Vũ cho nàng ấn tượng như vậy.

“Tốt, anh cược là anh sẽ thi đậu vào đại học Hoa Hạ. Hay chúng ta nên đặt cược gì đó cho thêm phần hấp dẫn.” Ánh mắt Dương Vũ đậm nét cười.

“Ừ.” Tiêu Ngọc gật đầu, suy nghĩ một lát sau đó nhướng mày nói: “Em không nghĩ tới những chuyện phức tạp được. Hay anh nghĩ đi.”

Dương Vũ gật đầu. Dáng vẽ là bộ suy nghĩ nhưng thật ra thì trong lòng hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi. Nói cho đúng là đánh cuộc lần này thuần túy là một âm mưu của Dương Vũ đã bày ra.

“Nếu như anh rớt thì anh sẽ mời em đi du lịch thế giới. Sao hả?” Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc dò hỏi.

“Du lịch thế giới? Có thể suy nghĩ, bất quá…”

“Cộng thêm việc anh sẽ vô điều kiện đáp ứng cho em ba việc.” Dương Vũ lập tức tăng phần cược. Dù sao những điều này cũng không là gì, cho dù có thêm nhiều điều kiện nữa Dương Vũ cũng không lo.

“Ba việc vô điều kiện sao?” Tiêu Ngọc nhìn Dương Vũ hỏi. Dương Vũ gật đầu. “Ba việc vô điều kiện nhưng nhất định phải trong phạm vi anh có thể thừa nhận.”

Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc bỗng nhiên cười một tiếng, rồi nói: “Tốt, em đồng ý. Còn nếu ngược lại thì sao?”

“Nếu như anh thi đậu, thì em phải làm bạn gái của anh, sao hả?”

“Không được!” Tiêu Ngọc lắc đầu, “Em đối với anh không biết một chút gì, thì làm sao có thể làm bạn gái của anh. Không được.” Tiêu Ngọc không ngừng lắc đầu.

“Ha ha. Em sợ? Không phải chính em nói anh nhất định sẽ thi rớt đại học Hoa Hạ sao?” Dương Vũ nói khích Tiêu Ngọc. ”Dù sao em cũng chắc chắn anh sẽ thi rớt đại học Hoa Hạ, thì em còn sợ gì?”

Bị Dương Vũ khích như vậy, sự háo thắng trong lòng Tiêu Ngọc trỗi dậy. ” Được, em sẽ đánh cuộc. Cùng lắm tới lúc đó sẽ làm bạn gái của anh thôi.”

”Ha ha, em đừng làm như việc trở thành bạn gái của anh trở thành ủy khuất như vậy chứ? Mặc dù anh không sánh được với Phan An, nhưng anh cũng có chút đẹp trai mà.” Vừa nói, Dương Vũ vừa biểu diển vẽ mặt YY là mình cũng đẹp trai.

”Hừ, hừ. Anh so với bạn trai trong lý tưởng của em còn cách xa lắm.“ Tiêu Ngọc liếc xéo Dương Vũ, tức giận nói.

“Nhưng nói không chừng là phải đó nha. Bây giờ chúng ta coi như đã bắt đầu đánh cược. Nhưng trước khi vào đại học em cũng không được nói anh là bạn trai em đó nha.“ Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc, trong ánh mắt có thể thấy được sự mưu mô, nụ cười lại giả tạo.

“Hừ hừ, biết rồi. Em vốn không định nói anh là bạn trai sớm như vậy đâu.” Tiêu Ngọc trợn mắt nói.

“Ha ha. Vậy thì tốt. Mấy tháng sau em cứ đợi mà làm bạn gái anh đi. Em đừng có đổi ý đó.” Dương Vũ bỗng nhiêu phá lên cười.

Nghe được tiếng cười của Dương Vũ, Tiêu Ngọc đột nhiên cảm giác mình vừa bị lừa, nói không chừng cái người trước mắt này là loại giả heo ăn cọp, là cao nhân thâm tàn bất lộ. Mình lại vội vàng đáp ứng đánh cuộc với hắn. Mình thật là quá lỗ mãng. Trong lòng Tiêu Ngọc có chút hối hận.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù Dương Vũ thi được vào đại học thì sao? Cùng lắm thì làm người yêu của hắn trước, rồi sau đó chia tay thôi, đâu có gì lớn lao.

Nhìn Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ âm thầm vui mừng vì quỷ kế của mình được như ý. Lúc đầu thì như vậy, mấy tháng sau mình đã có thể ngăn cản mọi tình địch đến gần Tiêu Ngọc. Sau đó nữa thì mình đã tới Dương thành, lúc đó còn sợ Tiêu Ngọc bay mất hay sao?

Đáp án câu hỏi này tất nhiên là phủ định rồi he he…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK