Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hự,” miệng tên cướp trào máu tươi, cả người mềm oặt, rơi từ vách tường xuống đất.

Dương Vũ nhanh chóng tiến lên, bồi thêm một cú đá bay khẩu sung trong tay tên cướp ra ngoài. Sau đó hắn tới gần cúi xuống kiểm tra, thấy tên cướp đã thực sự hôn mê, Dương Vũ mới quay người lại.

Người đàn ông đã khống chế tên cướp kia, ngay khi Dương Vũ quay lại, người trung niên nhanh như cắt vung cạnh tay chặt mạnh vào gáy tên cướp, đánh cho hắn ngất đi

Dương Vũ gật đầu, hài lòng với phản ứng của người trung niên. Nhìn thoáng qua đám con tin vẫn đang luống cuống sợ hãi, Dương Vũ lại nhìn về phía người đàn ông.

Cúi xuống nhặt lấy khẩu súng, Dương Vũ đưa tới trước mặt người đàn ông, nói:

- Ông biết sử dụng súng chứ?

Hắn gật đầu, nhận lấy khẩu súng. Nhìn động tác thành thục của người đàn ông, Dương Vũ bất ngờ, vốn hắn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, không nghĩ đến người này lại biết sử dụng. Hắn phải đánh giá lại, nhìn dáng người to lớn, Dương Vũ dám chắc người này hẳn là xuất thân từ quân đội, nếu không, nhất định không biết cách sử dụng súng, trên người cũng sẽ không có loại khí tức đặc biệt.

- Không xong rồi. Bọn chúng có lựu đạn.

Người đàn ông lục lọi trong người tên cướp, tìm được mấy quả lựu đạn cá nhân.

- Có lựu đạn?

Dương Vũ khẽ cau mày, hiện giờ mặc dù đang ở trong phòng, có thể tránh được tầm nhìn của bọn cướp bên ngoài, nhưng nếu như đối phương có lựu đạn, một khi ném vào, thì những người trong này e rằng sẽ đều chết sạch.

- Nếu các người muốn sống, thì ngồi yên ở đây, không nên chạy loạn!

Dương Vũ nhìn đám con tin đang ngồi run lẩy bẩy, không còn cách nào, đành nói một câu như vậy, rồi kéo người đàn ông ra góc khác.

- Mặc dù không biết ông có thân phận gì nhưng nếu đã biết sử dụng súng thì rất tốt. Bây giờ, ông canh ngay cửa, còn tôi ra ngoài giải quyết bọn chúng.

Dương Vũ phân phó với người trung niên.

- Tôi thủ tại chỗ này không thành vấn đề nhưng bên ngoài còn bốn tên nữa, một mình cậu giải quyết sao?

Người đàn ông lắc đầu, tỏ vẻ không yên tâm.

- Không sao, một mình tôi có thể xử lí chúng. Bất quá, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, nếu để bọn chúng xông vào trong này sẽ cực kì phiền toái.

Dương Vũ nhướng mày, nếu như bọn cướp có lựu đạn mà nói, mặc dù cảnh sát bên ngoài sẽ không cường công nhưng nếu để cho chúng dùng lựu đạn uy hiếp, thì bọn Dương Vũ cũng không thể chạy thoát.

- Đúng rồi, những bảo an áp tải tiền tới đây đi đâu mất rồi?

Trong đầu Dương Vũ chợt nghĩ đến những người kia.

- Không biết.

Người đàn ông lắc đầu, lúc bọn họ bị dồn vào trong phòng này, chẳng nhìn thấy những người đó đâu nữa.

- Thử đi hỏi những người kia xem, tôi trấn thủ chỗ này, thời gian gấp lắm rồi.

Dương Vũ phân phó.

Những người ở bên trong hết thảy đều im lặng, khẩn trương nhìn Dương Vũ đứng ngay cửa, bọn họ biết, hiện tại chỉ mình Dương Vũ mới có thể đem bọn họ thoát khỏi nơi này. Nếu một khi hai người Dương Vũ thất thủ mà nói, kết cục của bọn họ thật khó mà định liệu được.

- Số ba, số năm, chuyện gì xảy ra?

Hai tên cướp bên ngoài cầm súng tiến gần tới căn phòng nhốt đám người Dương Vũ, nhưng khi còn cách một khoảng liền dừng lại. Một tên trong bọn chúng lớn tiếng hỏi vọng vào.

“Số ba, số năm?”

Những tên này thật là giảo hoạt, không gọi tên, mà lại dùng ký hiệu thay thế. Dương Vũ cười lạnh nhưng không đáp lời.

- Có gì đó không ổn.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy số ba và số năm lên tiếng, bọn chúng liền nhận thấy có gì đó không thích hợp.

- Người bên trong nghe cho rõ đây!

Một tên cướp nói:

- Chúng ta có lựu đạn trên người, hi vọng các ngươi đừng manh động. Nếu cãi lời, chớ trách chúng ta độc ác.

Những người ở bên trong bao gồm cả Dương Vũ, đều hiểu rõ ý của bọn cướp. Mặc dù bọn họ và bọn cướp cách nhau một bức tường dày, nhưng cũng chỉ một trái lựu đạn là vỡ nát. Đến lúc đó, mọi người bên trong còn chẳng phải để đám cướp tùy ý tàn sát sao?

Dương Vũ cười thầm, trong đầu nhanh chóng tính toán. Không cần nghĩ cũng có thể biết, hai tên cướp bên ngoài nhất định đang chĩa súng vào cửa, chỉ cần đám người Dương Vũ lộ diện, ngay lập tức sẽ gặp phải sự giết chóc vô tình.

Tuy nhiên, kéo dài giằng co với chúng như vậy cũng không phải thượng sách. Dương Vũ tuy rằng không sao nhưng khi nhìn đến đám con tin bên trong đã có vài người không thể chịu đựng nổi áp lực mà hôn mê. Khả năng chịu đựng của bọn họ không mạnh bằng Dương Vũ, nếu cứ để tình trạng này kéo dài mà nói…, khẳng định sẽ có vài người vì quá căng thẳng mà hỏng mất.

- Số ba, số năm của các người đã bị ta giết.

Dương Vũ thoáng nghĩ rồi chợt hướng về phía cửa nói vọng ra, đồng thời, hắn cũng thò đầu ra ngoài.

Bên ngoài, hai tên cướp nghe thấy như thế liền ngây người, tiếp đó, thấy Dương Vũ vươn đầu ra, không nói không rằng, hướng nòng súng về phía Dương Vũ bóp cò. “Tạch, tạch…” Một vài viên đạn bắn nhanh về phía Dương Vũ làm hắn phải vội vàng rụt đầu trở vào.

Chỉ cần như thế, cũng đủ để Dương Vũ quan sát được tình hình bên ngoài.

- Tìm hai người phụ giúp, trói hai tên cướp này lại, chờ lúc tôi xông ra ngoài, lập tức đóng cửa.

Dương Vũ quyết định hành động. Một khi cửa đã đóng lại, cho dù bọn cướp có ném lựu đạn, cũng không có cách nào ném vào bên trong được.

Dương Vũ hít một hơi thật sâu, trong đầu tái hiện lại từng vị trí của ngân hàng mà hắn vừa quan sát được, trước tiên hắn muốn nhanh chóng xông ra, chiếm lấy vị trí kín đáo có thể che chắn. Ở nơi nhỏ hẹp thế này, Dương Vũ cũng không nắm chắc mình có thể tránh được bao nhiêu lượt đạn.

“Huỵch!” Dương Vũ dồn lực xuống bàn chân, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh, xông thẳng ra bên ngoài cánh cửa.

Chỉ thấy mắt hoa lên, bọn cướp lập tức biết có người từ bên trong lao ra ngoài, phản ứng đầu tiên là lập tức bóp cò súng. “Đoàng, đoàng…” Vô số đạn nhằm về phía người Dương Vũ mà bắn tới. Trong nháy mắt, Dương Vũ đã phóng tới nơi ẩn nấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK