Sau một lúc, mặt sông mới yên tỉnh lại. Chẳng qua hai người vừa mới chìm vào đáy sông bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.
Mặt sông đã khôi phục như ngày thường, những cảnh tượng đáng sợ do cuộc chiến tạo thành cũng đã từ từ lắng xuống.
Một lát sau, trên mặt sông bỗng nhiên vang lên một âm thanh kinh động, “Ầm!” một đạo hắc ảnh từ đáy sông bay lên trời, theo sau là một giọng nói hết sức kiêu ngạo vang khắp mặt sông.
“Chu Tước, ta xem ngươi còn không chết!” Tiếng cười đắc ý của Cùng Kỳ vang lên trong bầu trời đêm.
“Hừ, Cùng Kỳ, thật không may, đã làm cho ngươi thất vọng rồi!” Vừa dứt lời, cách Cùng Kỳ không xa, mặt nước đột nhiên chuyển động mạnh, bọt nước tung tóe khắp nơi, một đạo hỏa diễm từ dưới nước phóng lên giữa không trung, giống như mặt trời chiếu sáng trong đêm tối.
“Chu Tước, vậy mà cũng để ngươi thoát chết được. Thật là đáng tiếc.” Cùng Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Tước nói.
“Hừ. Cùng Kỳ, ngươi bây giờ cũng giống ta, chỉ còn lại một chút tàn hồn thôi. Với lực lượng hiện tại của ngươi, căn bản là không có cách nào làm gì được ta!” Chu Tước cười lạnh nói.
“Hừ, vậy thì phải thử xem một chút mới biết!” Cùng Kỳ cười lạnh một tiếng, phóng người tới.
“Còn tới!” Dương Vũ rên khẽ một tiếng. Hắn biết sau khi trải qua một phen chiến đấu, lực lượng Chu Tước đã bị suy yếu rất nhiều. Hiện tại, mặc dù thoạt nhìn thân thể Dương Vũ không có bị thương tổn gì, nhưng trên thực tế, lực lượng của Chu Tước đang dần dần suy giảm.
Nếu như Cùng Kỳ triệt để đánh tới, chỉ sợ rằng thân thể Dương Vũ cũng sẽ bị tiêu tùng.
“Dương Vũ, ngươi yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không để cho thân thể của ngươi bị bất cứ tổn thương nào.” Biết được suy nghĩ của Dương Vũ, Chu Tước vội trấn an.
“Như vậy mới phải chứ.” Dương Vũ lầu bầu, “Hỏng bét. Chu Tước đại tỷ, ngươi hãy mau sớm đem tên kia đánh chết. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ta sẽ toi đấy.” Dương Vũ thấy Cùng Kỳ đã tới gần đỉnh đầu của mình, gấp gáp nói.
“Đừng xem bộ dạng long tinh hổ mãnh của Cùng Kỳ mà lầm, sự thực thì tình trạng của hắn với ta không mấy khác biệt, chỉ là mũi tên hết đà mà thôi. Ngươi hãy xem ta làm sao mà đối phó hắn.” Tiếng nói còn chưa dứt, Chu Tước đã bay lên trời. Người còn chưa tới, trong tay đã xuất hiện một kiện binh khí thật lớn do lửa tạo thành.
Binh khí lần này không phải là trường thương như lúc đầu. Lần này xuất hiện là một thanh liêm đao khổng lồ. Chỉ thấy Chu Tước, tay phải cầm lấy thanh hỏa diễm liêm đao dài đến mười trượng, quét ngang lưng Cùng Kỳ.
“Lúc này không phải là lúc nên bảo trì lực lượng để đối phó kẻ địch sao? Sao lại còn dùng chiêu thức tiêu hao lực lượng như vậy?” Dương Vũ trong lòng khó hiểu.
“Liêm đao?” Cùng Kỳ cười lạnh một tiếng, tay phải chấn động. Một thanh Yểm Nguyệt đao dài đến mấy trượng hiện ra trong tay của hắn, sau đó hung hăng chém về phía liêm đao của Chu Tước.
“Ầm, ầm!” Giống như lúc trước, hai binh khí tinh khiết do lực lượng ngưng tụ trong chớp nhoáng tan vỡ, đồng thời mặt sông cũng bị trũng xuống.
Kình lực khủng bố trong nháy mắt tản mát tứ phía, nhưng hướng chính lại là chỗ của Chu Tước với Cùng Kỳ hai người.
Toàn thân đau nhức, Dương Vũ lập tức cảm giác như mình đã khống chế được thân thể. “Chu Tước đại tỷ?” Trong lúc nhất thời, Dương Vũ gọi Chu Tước một tiếng, nhưng Chu Tước không đáp lại.
“Chết mịa! lần này chết chắc rồi!” Dương Vũ rống lên một tiếng.
Dưới ảnh hưởng của lực lượng khủng bố đánh tới, thân thể Dương Vũ giống như một viên đạn pháo bay thẳng về hướng bờ sông. Trong chớp nhoáng, thân thể Dương Vũ xẹt ngang qua mặt sông, đâm thẳng tới ngọn núi bên cạnh.
Xem ra, nếu như không có chuyện gì khác xảy ra, thân thể Dương Vũ nhất định sẽ đụng vào sườn núi tan xương không gì cứu được.
Dương Vũ gầm lên một tiếng. Ý niệm vừa động, cơ thể liền bộc phát. Trong nháy mắt, thân thể Dương Vũ đã được một tầng lửa vây quanh, phần eo giữa không trung mãnh liệt vặn một cái. Dương Vũ muốn tìm cách xoay người. Nhưng dưới sự tác dụng của xung lực khổng lồ, Dương Vũ thậm chí ngay cả giãy giụa thân hình cũng không được.
“Móa nó, liều mạng thôi!” Dương Vũ cắn răng, nhìn thấy trước mắt là vách núi. Suy nghĩ một chút, dị năng từ trong cơ thể liền di chuyển tới hai cánh tay. Sau đó, Dương Vũ xuất một quyền mãnh liệt đánh vào vách núi trước mặt.
“Ầm!” một tiếng thật lớn. Từ nắm tay Dương Vũ phun ra một ngọn lửa hung tợn đánh thẳng vào vào núi. Lực lượng kinh khủng mãnh liệt trong chớp mắt đem đất đá vách núi đánh vỡ vụn. Cùng lúc đó, một cổ phản lực cường đại cũng đánh mạnh lên người Dương Vũ.
Bị cổ phản lực này va chạm vào thân thể, cổ lực lượng khủng bố làm hắn văng ra tan đi không ít, Nhưng phản lực do Dương Vũ tạo ra tuyệt không thể so sánh với cổ lực lượng kinh khủng đó.
Mặc dù lực tác động lên thân thể Dương Vũ mất đi một phần, nhưng chỉ làm hắn chậm đi một chút mà thôi. Chỉ vài giây đồng hồ sau, thân thể Dương Vũ vẫn tiếp tục đâm thẳng về vách núi.
“Mạng ta xong rồi.” Dương Vũ oán than một tiếng. Hắn đã làm hết sức nhưng vẫn không thể ngăn thân thể mình bắn nhanh về phía trước.
Mắt chứng kiến thân thể sắp đụng vào chân núi, bỗng nhiên Dương Vũ cảm thấy thân thể mình đang được một thứ gì đó nâng lên, tốc độ bay thẳng về phía trước cũng trở nên chậm chạp một cách kỳ lạ.
“Dương Vũ, ta đã nói rồi. Ta sẽ không để cho thân thể của người vì ta mà bị thương.” Thì ra là Chu Tước đã biến mất không thấy bóng dáng lúc nãy. Sau đó, Dương Vũ cảm giác được thân thể của mình “nhẹ nhàng” va chạm vào núi.
Mặc dù là “nhẹ nhàng” va chạm, nhưng cho dù là “nhẹ nhàng”, lực đạo này cũng thiếu chút nữa đã làm cho Dương Vũ tan nát.
“Ầm!” một tiếng, thân thể Dương Vũ đụng mạnh vào vách núi. Dưới lực lượng kinh khủng đó, ngay trên sườn núi liền lập tức biến thành một cái động thật lớn, đất đá bay tán loạn, thân thể Dương Vũ cũng biến mất trong đêm tối.
“Móa nó, đau thấy mịa luôn!” Thật lâu sau đó, bỗng có tiếng của Dương Vũ từ trong động truyền ra. Lát sau, Dương Vũ chật vật xuất hiện trước cửa động.
“May quá, chưa có chết.” Từ trong động bò ra ngoài, Dương Vũ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mới vừa rồi nếu như không phải nhờ Chu Tước, sợ rằng Dương Vũ không phải tự bò ra mà phải đợi đến lúc người khác phát hiện khiêng ra.
“Chu Tước đại tỷ.” Dương Vũ đang ngồi ở trên miệng hang, vừa thở hổn hển xem xét hoàn cảnh chung quanh, vừa dùng tinh thần gọi Chu Tước.
Chỗ của Dương Vũ đang ngồi, núi cũng không cao. Mặc dù lúc này Dương Vũ ở trên sườn núi, nhưng tuyệt không có nguy hiểm, Dương Vũ có thể dễ dàng leo xuống. Nếu không, e là Dương Vũ còn phải tìm biện pháp bò từ trên sườn núi xuống.
“Chu Tước đại tỷ” một hồi vẫn không thấy Chu Tước trả lời, Dương Vũ gọi thêm một tiếng nữa. Sau khi Chu Tước xuất hiện cứu giúp Dương Vũ, Chu Tước lại như biến mất. Bất luận Dương Vũ gọi sao cũng không có phản ứng.
“Bực mình quá.” Sau một hồi, Dương Vũ trên mặt lộ vẻ buồn bực, đứng lên, nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó cất bước đi xuống.
“Dương Vũ.” Đang lúc Dương Vũ chuẩn bị bỏ đi, hắn chợt nghe tiếng Chu Tước đang gọi mình, nhưng thanh âm Chu Tước rất nhỏ.
“Chu Tước đại tỷ!” Sắc mặt Dương Vũ hớn hở vui mừng.
“Dương Vũ.” Chu Tước gọi tên Dương Vũ một lần nữa, thanh âm yếu ớt lạ thường tựa hồ Chu Tước đang bị thương rất nặng. “Chu Tước đại tỷ, cô bị thương sao?” Dương Vũ vội vàng hỏi thăm, trong giọng nói chứa đầy lo lắng.
“Ừ, mới vừa chiến đấu với Cùng Kỳ một phen, lực lượng linh hồn ta một lần nữa bị suy yếu đi. Trong thời gian cuối, phải vất vả lắm mới ngưng tụ được lực lượng để chiến đấu, nên đã bị tiêu hao sạch. Ở trong khoảng thời gian tới, ta sẽ lần nữa chìm vào giấc ngủ say.”
“Còn Cùng Kỳ thì sao? Nếu như hắn tới tìm ta, ta phải làm sao?” Dương Vũ vội vàng hỏi.
“Ngươi yên tâm, Cùng Kỳ bị thương không nhẹ hơn ta. Ta đoán là lúc này lực lượng của hắn cũng bị tiêu hao sạch. Hắn cũng có thể sẽ chìm vào giấc ngủ say để chữa trị lực lượng bị tiêu hao. Ngươi có thể yên tâm.”
“Nếu như Cùng Kỳ không có chuyện gì, không phải ta sẽ bị tiêu tùng sao?” Nghĩ đến cuộc chiến của Chu Tước với Cùng Kỳ, Dương Vũ bây giờ vẫn còn cảm thấy kinh hồn bạt vía. Cuộc chiến đó thật không phải là cuộc chiến của loài người.
Nếu như Chu Tước đoán sai, mình thật sẽ xong đời. Không chừng, Cùng Kỳ chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết mình.
“Ngươi yên tâm, ta bảo đảm Cùng Kỳ sẽ không đối phó với ngươi. Thôi như vậy đi, ta sẽ đem một tia lực lượng của mình đặt ở trên người của ngươi. Đến lúc Cùng Kỳ thật xuất hiện, ta cũng sẽ ra ngoài.”
“Đương nhiên, nếu ngươi gặp phải những nguy hiểm khác thì hãy tự mình giải quyết, ta chỉ phụ trách đối phó Cùng Kỳ.” Trong lúc Dương Vũ đang vui mừng có ý dựa vào tia lực lượng của Chu Tước, thì Chu Tước nói một câu, như một thùng nước lạnh giội lên trên đầu hắn.
“Thật là hẹp hòi!” Dương Vũ trong lòng oán trách.
“Đời người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió mãi, tất nhiên sẽ có lúc gặp phải thất bại. Có điều khi vượt qua mọi thất bại, khó khăn, ngươi mới có thể tiến bộ. Làm người, chủ yếu là phải dựa vào chính mình, mà không phải lệ thuộc vào những thứ khác!”
“Được rồi, ta muốn ngủ đây.” Câu nói vừa dứt, Dương Vũ không còn nghe được thanh âm của Chu Tước. Dương Vũ biết Chu Tước đã chìm đắm trong giấc ngủ.
“Thôi được, hy vọng là như ngươi nói. Cùng Kỳ cũng lâm vào trạng thái ngủ mê. Đương nhiên, tốt nhất là Cùng Kỳ chết đi.” Dương Vũ từ mặt đất đứng dậy, phủi sạch bùn đất nơi mông, rồi tung người nhảy xuống.
.