Sau khi có chút quen thuộc với cục quốc an, Dương Vũ liền theo Tôn Dương ra khỏi “Trung tâm phục vụ xã hội công cộng Hoa Hạ”, rồi tiến vào trong xe của Tôn Dương.
Chiếc xe chậm rãi khỏi động rồi chạy ra ngoài. Từ cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Càng nhìn, Dương Vũ càng cảm thấy quen thuộc.
Sau khi chiếc xe tiến vào một con đường tương đối tấp nập, nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc kia. Dương Vũ cuối cùng cũng biết được tại sao mình cảm giác được nơi này lại quá quen thuộc tới vậy.
Không chỉ là quen thuộc. Trước kia, Dương Vũ không biết đã đi qua con đường đó bao lần. Chẳng qua, cho dù thường xuyên đi qua nơi này, nhưng Dương Vũ cũng không thể nghĩ được Quốc An cục lại ẩn náu ở trong đó.
Không lâu sau, Dương Vũ cùng Tôn Dương đi vào trong một tiểu khu của trung tâm chợ. Sau khi tiến vào căn phòng trên lầu tám, hai người vừa ngồi xuống, Tôn Dương đem chìa khóa phòng ném cho Dương Vũ.
Dương Vũ cầm lấy chìa khóa rồi nghi hoặc nhìn Tôn Dương.
Tôn Dương cười “Đây chính là nơi ở tạm thời của em ở Dương Thành. Nhưng nơi này không có vật dụng gì cả, em cứ mang tới là được.”
“ Đây không phải là nơi ở của anh sao?
Dương Vũ thắc mắc, hắn cảm thấy nơi này như chưa từng có người ở qua.
“Không đây chỉ là một trong những căn phòng nhỏ của anh mà thôi. Mấy ngày nay em cứ ở đây.”
“Một trong những căn phòng nhỏ?”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã nhìn, cho dù căn phòng này không lớn lắm, nhưng cũng hơn một trăm mét vuông, thêm vào đó lại còn tốn thêm tiền trang hoàng nữa, thì căn phòng này cũng phải tới một hai trăm vạn. Nhưng Tôn Dương lại nói đây chỉ là một căn phòng nhỏ. Xem ra Tôn Dương cũng có không ít tiền.
“Không có gì kỳ quái cả. Chỉ là một căn phòng nhỏ mà thôi. Sau này em cũng sẽ có. Nhóm người chúng ta luôn luôn vào sinh ra tử, mà đôi khi chúng ta làm nhiệm vụ, không thích hợp ở bên ngoài, cho nên cứ mua mấy căn nhà. Giá cũng rẻ thôi. Hơn nữa, sau khi gia nhập vào cục, em sẽ được cấp một căn nhà. Nhưng hiện giờ anh thấy tạm thời em cũng chưa cần.”
Dương Vũ gật đầu, hắn chỉ đi qua Dương Thành thôi, cho dù cho hắn một căn nhà hắn cũng không cần.
“Vậy nên, anh đã từ chối giúp em.”
Tôn Dương cười, rồi rút ví ra đưa mấy tờ tiền cho Dương Vũ:
“Đây là một ngàn, em cứ cầm dùng trước đi.”
“Không cần, em vẫn còn một ít tiền lẻ.”
“Ha ha, một ít tiền lẻ của em chẳng mua được thứ gì đâu. Em cứ cầm lấy rồi ra ngoài đi dạo một chút. Xem xem thành phố này có điều gì tốt.”
Tôn Dương cười khuyên Dương Vũ. Dương Vũ đành nhận lấy.
“Tốt lắm, anh đi trước. Em muốn làm gì thì cứ làm, mà em có sợ lạc đường không thế?
Tôn Dương đùa Dương Vũ vài câu.
“Làm sao có thể?”
Kiếp trước, Dương Vũ đã sống ở thành phố này một năm, nên căn bản hắn không sợ lạc đường
“Ngài mai, anh lại tới tìm em. Em ở chỗ này đợi anh.”
Tôn Dương nói rồi đóng của lại.
Nhìn thân ảnh Tôn Dương biến mất. Dương Vũ thoải mái nằm ở phòng khách rồi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Từ khi sống lại tới giờ, Dương Vũ vẫn còn cảm thấy đây như giấc mộng.
Không biết ngày mai Tôn Dương tới đây tìm mình có chuyện gì, nên nằm trên sa lon không được bao lâu Dương Vũ liền đi ra ngoài.
Đi trên con đường thân thuộc, Dương Vũ lượn lờ khắp mọi nơi, hết thảy mọi nơi đều quen thuộc nhưng lại mang tới cho hắn một cảm giác xa lạ.
Thật vậy, sau khi sống lại, ngoại trừ mình ra, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Dương Vũ vẫn đi lang thang không có mục đích. Đến tận buổi tối mới trở về.
Buổi sáng hôm sau, Dương Vũ ngồi tu luyện trong phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Sau khi mở cửa, hắn thấy Tôn Dương đang cầm một cái túi đứng trước mặt mình.
“Ha ha, hôm qua thế nào? Có quen không?”
Tôn Dương nói với Dương Vũ.
“Cũng bình thường.”
Dương Vũ cười một tiếng rồi rót một chén nước cho Tôn Dương sau đó tự mình ngồi xuống. Tôn Dương nhấc chén lên uống một hớp rồi đặt lại trên bàn. Hắn lấy một chiếc điện thoại di động và một số thứ khác trong chiếc túi, đặt lên mặt bàn.
Dương Vũ nhìn thoáng qua, ngoài điện thoại di động còn có một tấm thẻ ATM.
“Đây là tiền lương của em, về sau tiền lương của em sẽ được gửi trực tiếp vào trong chiếc thẻ này. Mật mã là ngày sinh của em. Còn có một chiếc điện thoại di động, do cục Quốc An cấp cho em.”
“Em bây giờ không cần dùng điện thoại di động. Hơn nữa khi trở về kí túc xá cũng không thể nạp điện được.”
Dương Vũ không muốn dùng điện thoại di động lúc này, hắn cảm thấy không cần thiết. Mà chỉ sau một chuyến đi hắn đã có một chiếc di động, điều đó khiến người khác sẽ hoài nghi, bởi vì Dương Vũ hiện giờ không có khả năng mua được một chiếc di động.
“Ha ha, anh biết em không cần dùng điên thoại di động. Nhưng đây là chiếc điện thoại dùng để liên lạc. Chẳng lẽ lúc cần gặp em, phải đến ký túc xá tìm hay là nhờ cảnh sát tới tìm em hay sao? Hơn nữa chiếc điện thoại này cũng bình thường, trên thị trường giá cũng không cao lắm, nhưng trải qua kỹ thuật mã hóa của chúng ta, nó còn thêm cả hệ thống GPS, và còn một số ứng dụng khác nữa. Anh có bản hướng dẫn sử dụng ở đây, em tự mình xem đi.”
“Về phần tấm thẻ này, người của chúng ta đã để vào trong đó một ít tiền, đủ để em tiêu dùng trong lúc này.”
“Điện thoại này có chức năng gì?”
Dương Vũ nhìn qua chiếc điện thoại di động. Nó thật chẳng khác gì chiếc điện thoại bình thường là bao.
“Những thứ này tất nhiên em chưa nhìn ra. Chờ một thời gian nữa em sẽ biết.”
“Vật này có trang bị máy nghe trộm không?”
Dương Vũ hoài nghi nhìn Tôn Dương:
“Đương nhiên là không rồi, chúng ta cũng rất tôn trọng quyền sinh hoạt tư nhân. Hơn nữa chúng ta cũng không cần phải gắn máy nghe trộm vào.”
“Đúng rồi, trong chiếc điện thoại này, có số điện thoại của anh và một số người quan trọng trong tổ chức. Sau ngày có việc gì cứ gọi cho anh. Về phần bên trong có bao nhiêu tiền, thì em chỉ cần dùng là biết thôi.”