Trong nháy mắt tường lửa vừa chắn sau lưng Dương Vũ thì xung lực tạo thành từ vụ nổ cũng vừa lan tới.
“Ầm!”
Dương Vũ chợt cảm thấy toàn thân chấn động, đau đớn kịch liệt. Tiếp theo, hắn bị xung lực cường đại chấn bay ra ngoài. Cơ hồ chỉ vài giây sau khi tường lửa do Dương Vũ trong lúc vội vàng tạo ra và xung lực va chạm nhau “Oành!” một tiếng đã vỡ vụn, Dương Vũ ôm Liễu Duyệt cũng bị văng ra ngoài.
“Ầm!”
Giống như đằng vân giá vũ, thân thể hai người tạo thành một quỹ đạo parapol hoàn mỷ trên không trung, rồi rớt xuống trên mặt đất cách đó hơn mười thước.
“Ahh” Liễu Duyệt ở bên tai Dương Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng. Tiếng hét bén nhọn của nàng làm Dương Vũ choáng váng cả đầu óc, suýt nữa thì thủng cả màng nhĩ.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Liễu Duyệt sợ ngây người, thậm chí cho đến bây giờ nàng mới kịp phản ứng. Lúc này Liễu Duyệt sắc mặt kinh sợ trắng bệch chỉ biết ôm chặc lấy Dương Vũ thành một khối, trong tư thế Dương Vũ ở trên, nàng ở dưới cứ vậy mà rơi xuống mặt đất.
Bị tiếng hét thất thanh của Liễu Duyệt làm hết hồn, Dương Vũ còn tưởng rằng Liễu Duyện bị thương nhưng bây giờ cũng không phải lúc để Dương Vũ hỏi han, vì họ đang sắp rơi từ trên không xuống đất.
Từ trên cao như vậy mà té xuống, Dương Vũ có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng Liễu Duyệt rất có thể sẽ bị té gãy xương.
“Ôm cho chặc!” Dương Vũ bỗng nhiên quát khẽ một tiếng! Liễu Duyệt nghe vậy liền giống như phản xạ có điều kiện càng dùng sức ôm lấy Dương Vũ. Tiếp theo, Dương Vũ giang hai tay ra, tạo thành hai đạo rồng lửa. Sau một khắc, Dương Vũ khẽ quát một tiếng, vung hai tay oanh kích lên mặt đất.
“Ầm!”
Hai đạo rồng lửa gầm thét bắn ra ngoài, và trong nháy mắt oanh kích lên mặt đất tạo thành hai cái rãnh to. Sau khi nổ tung, hai đạo rồng lửa liền biết mất, cùng lúc đó một cổ phản lực mạnh mẽ từ trên mặt đất bắn tới.
Sau khi phát ra hai đạo rồng lửa, Dương Vũ thu hồi hai tay rồi ôm Liễu Duyệt. Đang lúc lơ lững trong không trung, Dương Vũ tập trung lực lên thắt lưng, dùng sức vặn người một cái, lập tức thay đổi tư thế biến thành Liễu Duyệt ở phía trên, Dương Vũ ở dưới.
“Ầm!”
Liễu Duyệt chưa kịp phản ứng, bọn họ đã rơi nhanh xuống mặt đất. Sức nặng của hai người khi chạm đất làm cho đất đá bắn ra tung tóe.
“Mịa kiếp, đau quá!” Dương Vũ rên rỉ một tiếng, lưng hắn đập mạnh lên mặt đất mà người hắn còn bị Liễu Duyệt đè phía trên. Mặc dù Liễu Duyệt không mập nhưng cũng nặng tới mấy chục ký. Với sức nặng của nàng cộng thêm trọng lực, xuýt chút nữa đè chết Dương Vũ.
“Đau quá! Chị có thể đứng lên hay không?” Thấy Liễu Duyệt nằm úp trên người mình mà không muốn xuống, Dương Vũ trợn trắng con mắt nói.
“Tôi xin lỗi.” Khi nghe Dương Vũ nhắc nhở, Liễu Duyệt sắc mặt đỏ bừng, cuống quít từ trên người Dương Vũ đứng lên. Nhờ có Dương Vũ dốc lòng bảo vệ nên nàng không có bị thương gì mà chỉ có chút kinh sợ thôi.
“Chị thật là nặng, thiếu chút nữa là em bị chị đè chết rồi.” Đợi đến sau khi Liễu Duyệt đứng dậy, Dương Vũ liền ngồi dậy rồi hướng về phía Liễu Duyệt mà nói.
“Đi chết đi.” Liễu Duyệt nghe vậy, nổi giận đưa chân đá tới.
“Trời, em đã cứu chị. Chẳng những chị không nói một lời cám ơn, ngược lại còn muốn đá người ta. Quả thật đã không còn thiên lý nữa rồi.” Dương Vũ đưa tay ngăn cú đá của Liễu Duyệt rồi đứng dậy.
“Em qua bên kia xem một chút.” Vừa nói Dương Vũ sải bước về hướng Tôn Dương, cách đó không xa.
Lúc này, dư âm vụ nổ đã qua. Ngôi biệt thự xa hoa khổng lồ trước kia đã bị vụ nổ biến thành phế tích, chỉ còn một đống đống gạch vụn.
“Làm sao bây giờ?” Đến bên cạnh Tôn Dương, Dương Vũ hỏi.
“Toàn đội rút về.” Tôn Dương cười khổ, trong lòng không hề nghĩ tới đối phương lại ra tay ác độc như vậy, suýt nữa thì nhóm người hắn bị vụ nổ làm cho chết sạch.
“Còn bọn người cầm đầu Đại Sa Bang thì sao?” Dương Vũ có chút hoài nghi là bọn đầu xỏ Đại Sa Bang thực tế không có ở bên trong.
“Đã hoàn thành bước đầu tiên. Cho dù bang chủ Đại Sa Bang không có ở bên trong, nhưng hắn cũng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.” Tôn Dương trên mặt tràn đầy tự tin.
“Liễu Duyệt, báo cho người của cô tới thu dọn hậu sự.” Liễu Duyện gật đầu, đi sang một bên rồi gọi điện thoại.
Khoảng nửa giờ sau, người trong cục cảnh sát tới. Tôn Dương đem hiện trường giao phó cho bọn họ rồi dẫn người của Cục An Ninh Quốc Gia rời khỏi.
Cả đám bọn họ lúc đến đều không có chút thương tích nhưng lúc về thì gần như người nào cũng bị thương. Trừ những người bị bắn khi tiến vào biệt thự, những người ở phía ngoài đều là sau khi biệt thự nổ tung làm bị thương.
Nếu như không phải Phương Tuấn phát hiện ra có bom, thì e rằng một nửa được bình an trở về cũng coi như là may mắn.
Trở lại cục cảnh sát, Dương Vũ thấy đã có rất đông cảnh sát đang ở đó chờ lệnh. Dương Vũ hỏi Tôn Dương mới biết được điều này là do lúc trước hắn đã an bài, vì muốn đem người Đại Sa Bang một lưới bắt hết.
Đêm càng về khuya, càng thêm yên tĩnh.
Hôm nay, tàn dư của Đại Sa Bang trong huyện thành đều rung chuyển vì lo sợ, bất an. Tất cả các lực lượng cảnh sát trong huyện thành dưới sự dẫn dắt của Cục An Ninh Quốc Gia, đã toàn lực triển khai truy nã dư nghiệt của Đại Sa Bang.
Trong khoảng thời gian ngắn, bất luận là người hắc đạo hay là du côn, lưu manh đều như lâm vào ngày tận thế. Cảnh sát dưới sự chỉ huy của Cục An Ninh Quốc Gia. Phàm là người có tên trong danh sách của Tôn Dương thì không ai có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị bắt về quy án.