Một lúc sau, Tôn Dương vỗ tay, tất cả đều im bặt, hắn tiếp: "Tất cả các vị đang ngồi đây đều là tinh anh của cục, những thứ khác tạm thời không nói đến. Hôm nay hành động của chúng ta nhất định phải chuẩn, độc. Nhất định chúng ta phải tiêu diệt Đại Sa Bang, một mối nguy hại ung nhọt cho quốc gia."
Đứng sau cửa phòng họp, Liễu Duyệt không ngừng do dự, muốn đẩy cửa vào nhưng lại không dám. Tâm trạng rối bời.
"Dương Vũ chỉ là học sinh trung học cũng có thể tham gia hành động, vì sao mình là cảnh sát lại không thể?" Liễu Duyệt càng nghĩ càng không phục.
Cuối cùng, Liễu Duyệt cắn răng hạ quyết tâm, đẩy cửa tiến vào.
"Két!" Cửa mở ra. Mọi người đổ dồn ánh mắt về hướng người vừa bước vào.
Vì cửa không khóa mà Liểu Duyệt lại dùng sức quá mạnh khiến cô lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống. Sau khi đứng vững, nhận thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình, Liễu Duyệt mặt đỏ gắt lên, ngượng ngùng cười một tiếng.
“Cô đến đây làm gì?" Tôn Dương vừa chuẩn bị triển khai tiếp kế hoạch thì bị Liễu Duyệt xông vào cắt ngang, sa sầm nét mặt hất hàm hỏi Liễu Duyệt.
"Tổ trưởng" Liễu Duyệt nghiêm sắc mặt, nhìn thẳng Tôn Dương nói:" Tôi muốn tham gia hành động lần này."
"Không phải đêm nay cô có nhiệm vụ khác sao?" Tôn Dương hỏi ngược lại.
"Tôi không muốn làm công việc thu dọn hậu sự nữa, tôi muốn được tham gia hành động lần này." Liễu Duyệt nhìn Tôn Dương bằng ánh mắt chờ mong.
"Ta rất thích thái độ tích cực của cô. Nhưng, hành động đêm nay cô không thể tham gia được." Tôn Dương hờ hững từ chối yêu cầu của Liễu Duyệt.
"Sao lại không được? Vì tôi là nữ sao?" Liễu Duyệt không phục nhìn về phía Tôn Dương nói.
"Không hẳn là như vậy!" Tôn Dương liếc mắt nhìn Liễu Duyệt, cô tuy có chút thực lực nhưng lại là người bình thường, mà hành động đêm nay không cho phép có một sai sót gì nên người bình thường như cô không tham gia được, nếu không cô sẽ chết.
"Tại sao?" Liễu Duyệt không phục.
"Bởi vì cô là người thường không có năng lực" Tôn Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào Liễu Duyệt.
" Tôi không có năng lực, tôi không được sao?" Liễu Duyệt càng nghe càng không phục, là một cảnh sát lâu năm, năng lực thì ai cũng biết. Giờ nghe Tôn Dương nói không đáng một xu, Liễu Duyệt đương nhiên là không phục.
"Tôi không phục Tôn tổ trưởng? Cuối cùng tôi so với tên học sinh kia ai mạnh hơn?" Trong đám người cô nhìn thấy Dương Vũ liền chỉ tay và tiếp tục chất vấn: "Vì sao một học sinh trung học như hắn lại được tham gia hành động đêm nay, mà tôi thì lại cho ra rìa, lẽ nào năng lực hắn hơn tôi?"
Tôn Dương nhìn Liễu Duyệt rồi thản nhiên nói: "Cô cho rằng mình mạnh hơn hắn sao? Cô thấy mình mạnh hơn hắn ở điểm nào? Cô phải biết, hành động đêm nay rất nguy hiểm!"
"Tôi cái gì cũng mạnh hơn hắn!" Liễu Duyệt lạnh lùng nhìn Tôn Dương nói.
"Hừ!" Trong đám người đang ngồi có người bất mãn lên tiếng. Bọn họ không phải là cường giả võ thuật thì cũng là dị năng giả, mặc dù không hiểu biết mấy về năng lực của Dương Vũ, thế nhưng tất cả đều biết hắn không phải một người thường. Mà cô gái kia chỉ là một cảnh sát bình thường, lại cứ luôn miệng muốn đấu với Dương Vũ!
Dù có người vẫn chưa quen biết Dương Vũ nhưng cũng chẳng thích cảnh này chút nào.
Nhìn thoáng qua cô nữ cảnh sát quật cường Dương Vũ cảm thấy buồn cười. Nhưng trong lòng Dương Vũ thầm nghĩ. Nếu như mình không phải là người có dị năng cường đạị và cổ võ thì thật sự là không bằng nàng ta ở chổ nào. Nhưng hiện tại thì không phải như vậy.
"Cô thực sự cho là vậy?" Tôn Dương cũng có chút buồn cười nhìn Liễu Duyệt.
Trông thấy ánh mắt của Tôn Dương có quỷ dị. Nhưng Liễu Duyệt vẫn gật đầu: "Đúng vậy!"
"Hà hà." Tôn Dương cười cười, quay đầu về phía Dương Vũ, nói:" Dương Vũ, em ra đây!" Dương Vũ trả lời rồi đi ra, đứng bên cạnh nàng.
"Em hãy bộc lộ cho cô ấy xem một chút!" Tôn Dương nhìn Dương Vũ, chớp chớp mắt. " Xem một chút?" Dương Vũ nhìn Tôn Dương kỳ lạ, có chút không hiểu.
Tôn Dương gật đầu, nói rằng:"Cổ võ, dị năng gì cũng được, thử biểu hiện cho cô ta xem một chút để cô ta tâm phục khẩu phục." Tôn Dương vừa cười vừa nói.
Dương Vũ gật đầu, nhìn xung quanh, ánh mắt Liễu Duyệt lộ vẻ hiếu kỳ, Dương Vũ đến bên một cái ghế, Liễu Duyệt không hiểu thì bỗng Dương Vũ vỗ mạnh tay lên ghế.
"Ầm!" Một tiếng vang lên, chiếc ghế bị nghiền nát, từng mảnh nhỏ vương vãi trên nền đất. Mọi người phía dưới rất bình tĩnh, chỉ có Liễu Duyệt lộ ánh mắt khiếp sợ.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ Liễu Duyệt, Tôn Dương chỉ cười cười, hắn cho là Liễu Duyệt nhất định sẽ biết khó mà lui. Nhưng một lát sau, Liễu Duyệt liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này có gì hay, chẳng qua là khí lực lớn một chút thôi."
"Ha ha… Vậy sao?" Tôn Dương mỉm cười hỏi, hướng về Dương Vũ nháy mắt ra hiệu.
Dương Vũ hiểu ý! Ngón tay phải búng một cái. Một quả cầu lửa từ trong tay hắn bắn ra ngoài, vây lấy những mảnh gổ vụn của chiếc ghế ban nãy. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, những mảnh gổ vừa tiếp xúc ngọn lửa liền bị thiêu đốt thành tro bụi trước mắt mọi người.
"Này, cái này làm sao có thể?" Liễu Duyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Dương Vũ, lại ngó về phía Tôn Dương, lần này nàng thật sự khiếp sợ. Lúc nãy đánh nát ghế chỉ là vấn đề khí lực, nhưng bây giờ không phải là vấn đề khí lực nữa, Mà thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được.
“Tất cả mọi người ở đây ai cũng là người như vậy, cũng như đêm nay chúng ta phải đối phó với những loại người như vậy. Tôi không phải là khinh thường cô, mà căn bản là cô đi sẽ gặp nguy hiểm. Đây là nguyên nhân không cho cô tham gia.!”
Một lúc sau, Liễu duyệt hạ nỗi khiếp sợ của mình xuống, thần sắc cũng từ từ kiên định" Tôi vẫn muốn tham gia vào hành động đêm nay."
"Cô vẫn muốn đi?" Tôn Dương nhìn Liễu Duyệt, sở dĩ muốn Dương Vũ biểu diện một chút thực lực, đơn giản là muốn cho nàng thấy khó mà lui. Thế nhưng, Tôn Dương không biết như vậy ngược lại càng cho cô quyết tâm tham gia hành động đêm nay.
Liễu Duyệt nhìn Tôn Dương kiên quyết gật đầu!
"Được rồi." Tôn Dương ngao ngán đồng ý.
"Đêm nay, chiến dịch hành động của chúng ta mang tên là "Hành Động Rắn Độc’! “ Tôn Dương nhìn khắp lượt, nói lời nói sau cùng.