Suốt cả đêm, Dương Vũ chỉ lo ngắm nhìn Tiêu Ngọc nằm ngủ say trong lòng mình.
Một đêm không xảy ra “trận chiến” nào nữa, rất nhanh trời đã sáng.
Nhẹ nhàng rút cánh tay phải đang có chút tê cứng dưới đầu Tiêu Ngọc ra, nhẹ nhàng xuống giường. Ngồi ở bên giường, nhìn Tiêu Ngọc đang ngủ say như một đứa trẻ, trên mặt Dương Vũ nở một nụ cười.
Đang an tỉnh ngủ say, hàng lông mi Tiêu Ngọc bỗng nhiên giật giật, tiếp theo từ từ mở mắt."Em tỉnh rồi sao?" Dương Vũ ôn nhu nói.
Tiêu Ngọc lấy tay nhẹ nhàng dụi mắt, đôi mắt ngái ngủ nhìn Dương Vũ: "Sao mà anh dậy sớm thế?”
"Ha hả, đồ lười, mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, không sớm chút nào." Dương Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, sau đó nói.
"Em mặc kệ, em còn muốn ngủ." Tiêu Ngọc kéo kéo chăn, tiếp tục ngủ. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiêu Ngọc, Dương Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng. Lấy tay nhẹ nhàng sửa lại những lọn tóc tán loạn trên trán Tiêu Ngọc, sau đó Dương Vũ rời giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa, ngồi xuống, nhìn ra ngoài.
"Em không ngủ nữa sao?" Dương Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn về giường Tiêu Ngọc nhẹ giọng hỏi. Thì ra mặc dù Tiêu Ngọc nhắm mắt lại. Nhưng Dương Vũ phát hiện nàng không ngừng nhìn lén sau lưng hắn. Cho nên lần này liền hỏi.
"Ngủ không được." Tiêu Ngọc dụi dụi mắt, tung mình từ trên giường đi xuống, tới bên người Dương Vũ, đứng sau lưng Dương Vũ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói: "Anh thật muốn rời đi sao?" Tiêu Ngọc áp mặt vào tấm lưng Dương Vũ, nhẹ giọng nói bâng quơ.
"Đúng vậy." Dương Vũ xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngọc, hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó nói: "Anh đến nơi này cũng hết một khoảng thời gian rồi. Cũng đến lúc nên quay về, nhưng em yên tâm, anh sẽ nghĩ về em hàng ngày."
"Không, em muốn anh thời thời khắc khắc phải nhớ về em!" Tiêu Ngọc bá đạo nói.
Dương Vũ gật đầu, cười một chút, sau đó nói: "Anh sẽ dành từng giây từng phút để nghĩ về em, được chưa? "
" Ừ." Tiêu Ngọc nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói: "Vậy lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?" Trong giọng nói đầy vẻ không muốn.
"Rất nhanh, nhiều nhất nửa năm, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, đến lúc đó không ai có thể chia tách chúng ta được nữa." Dương Vũ không chút nghĩ ngợi nói.
"Nữa năm nữa à." Tiêu Ngọc cúi đầu, nhìn Dương Vũ nói với vẻ không đành lòng.
"Ha hả, cô ngốc." Dương Vũ bẹo nhẹ chóp mũi Tiêu Ngọc một cái, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng ta còn trẻ. Sau này vẫn còn nhiều thời gian để ở chung một chỗ. Hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng? Mà, cho dù em nguyện ý theo anh, anh cũng không cho phép mình thành một kẻ vô tích sự như thế, bản thân anh chịu khổ cũng không sao cả, nhưng anh không thể nhìn em đi theo anh để chịu khổ."
"Chỉ cần được ở chung một chỗ với anh, vô luận khổ cực gì em cũng không sợ!" Vẻ mặt Tiêu Ngọc kiên định. "Ha hả, cô ngốc này! Anh chắc chắn sẽ không để em chịu khổ. Em phải tin ở anh." Dương Vũ tự tin mười phần nói. Coi như cho dù bây giờ hắn đã là người của cục quốc an, nhưng thu nhập của hắn bây giờ không thể coi là người có tiền. Chỉ có thể được coi ở mức thường thường bậc trung.
Bất quá, điểm này không cần lo lắng. Dương Vũ còn nghĩ tới một phương diện khác. Phải biết rằng, công việc của hắn là vô cùng nguy hiểm. Hơi không cẩn thận liền có thể bỏ mạng!
"Em thật sự không thể rời xa anh." Tiêu Ngọc lẩm bẩm nói.
"Anh cũng không muốn rời xa em." Dương Vũ ôm Tiêu Ngọc thật chặc, sau đó tiếp tục nói: "Nửa năm sau, anh sẽ quay lại Dương thành. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở đại học Hoa Hạ, ok?"
"Ok!" Tiêu Ngọc chần chờ một chút, "Bất quá, em sợ mình thi không đậu, không vào được Hoa Hạ." Tiêu Ngọc mặc dù là một người thông minh, nhưng thái độ học tập của nàng giống như hòa thượng rung chuông, lấy thái độ học tập của nàng hiện tại, khẳng định sẽ vô duyên với đại học Hoa Hạ.
"Anh tin em có thể thi đậu đại học Hoa Hạ, bởi vì nơi đó là nơi chúng ta sẽ gặp lại nhau!" Dương Vũ dùng ánh mắt khích lệ nhìn Tiêu Ngọc nói.
"Ừ, em tin mình sẽ làm được !" Tiêu Ngọc dùng sức gật đầu, kiên định nói.
"Vậy được rồi, Tiêu Ngọc nhà chúng ta thông minh như thế, không phải chỉ là một đại học Hoa Hạ thôi sao? Khẳng định là em có thể." Dương Vũ ôm Tiêu Ngọc vui vẻ nói.
Hai người ôn tồn nói chuyện hết buổi sáng đến xế chiều, Dương Vũ cuối cùng vẫn phải bước lên xe rời khỏi Dương thành trong ánh mắt lưu luyến của Tiêu Ngọc!
Vừa rời đi, hắn mở lại chiếc điện thoại đã tắt từ tối qua. Mới vừa mở điện thoại liền nhận được mấy tin nhắn từ Chu Dĩnh. Đơn giản chính là cảm tạ Dương Vũ thay bọn họ trừ đi một mối uy hiếp lớn.
Dương Vũ chỉ là cười cười, bấm điện thoại gọi cho Chu Dĩnh.
"Tôi bây giờ đang trên xe. Bắt đầu từ hôm nay, cô em nhớ bảo vệ Tiêu Ngọc cho tốt . . . "
" Vâng đại ca." Không đợi Dương Vũ nói xong, Chu Dĩnh đã cắt đứt lời nói của Dương Vũ.
"Em cũng không nên quên tu luyện. Có thời gian anh sẽ quay lại kiểm tra, nếu cô em không tiến bộ thì, hừ hừ . . ." Dương Vũ hừ hừ hai tiếng, tiếp theo cũng không nói nữa. Nhưng hắn tin Chu Dĩnh cũng hiểu câu nói đứt quảng phía sau của mình có nghĩa là gì.
"Biết rồi đại ca, lần sau anh quay lại em nhất định sẽ làm cho anh kinh ngạc đến chết." Chu Dĩnh cười nói.