Thân thể Dương Vũ sau khi rơi xuống, ngọn lửa trên người cũng biến mất. Cả đường phố khôi phục sự yên lặng. Chỉ còn lưu lại mấy ngọn lửa và mùi thi thể sau khi bị đốt cháy trên đường phố.
Sau khi ngọn lửa trên người Dương Vũ biến mất. Dương Vũ cả người trần truồng cứ như vậy nằm gục ở trên đường. Trước mặt hắn không xa chính là Lý Bân sớm đã bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh .
Đám người anh họ Lý Bân đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng.
"Kỳ quái, Thằng Dương Khoai vì sao đã trễ thế này vẫn chưa về? Không phải là bị tên bảo vệ trường học chết tiệt đó bắt được chứ?" Một người trong các bạn học của Dương Vũ ở ký túc xá nửa đêm không thấy Dương Vũ trở về không khỏi lo lắng hỏi.
"Chẳng lẽ nó bị bảo vệ bắt? Tên này không phải thường xuyên bị Dương Vũ bởn cợt sao? Thằng Dương Vũ sẽ không ngu để bị hắn bắt được chứ?
"Nó không phải đi ra ngoài mướn phòng sao?" Trần Quân thanh âm tràn đầy xấu xa nói với vẽ đắc ý.
"Rất có thể! Mặc dù bình thường thoạt nhìn thằng Dương Vũ giống như là một người tốt, nhưng nói không chừng thằng này chính là một ...." Một người bạn học khác cười nói chen vào.
"Đúng, đúng. Dương Vũ đúng là người như vậy. Cho nên tối nay liền. . ."
"Ha ha. . ." Mọi người hiểu ý ha ha phá lên cười.
Trời vừa sáng. “Xoẹt xoẹt” người lao công dậy sớm đang quét dọn trên đường.
"Aaaaaaaaa….." một tiếng hét kinh sợ thất thanh truyền ra phá tan không gian tỉnh lặng của buổi sáng tinh mơ. Sau đó, một người lao công vẻ mặt xanh mét hoảng sợ chạy ra từ trong hẻm nhỏ.
"Chết người, chết người." Người phụ nữ lao công lấp bắp lớn tiếng thét. Tiếng thét hoảng sợ chói tai lập tức đưa tới những người hiếu kỳ khác, kết quả là những người dậy sớm đều tụ tới đây.
Khi mọi người thấy Dương Vũ và Lý Bân bất tỉnh nằm trên đường, phía sau Lý Bân trên mặt đường có một cái rãnh to giống như bị đốt cháy.
"Chẳng lẽ thiên thạch rơi? Mọi người trong lòng nghi ngờ. Vài người cùng bấm số 120 báo cảnh sát. Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát cùng nhân viên cấp cứu đi tới.
Sau khi cảnh sát tới, đầu tiên là phong tỏa hiện trường. Tiếp theo xe cấp cứu chở hai người Dương Vũ và Lý Bân đang hôn mê bất tỉnh đưa tới bệnh viện. Cảnh sát còn lại thì thăm dò hiện trường.
Tại phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân huyện Cẩm Tú. Dương Vũ bị băng bó giống như xác ướp.
"Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào?" Một người mặc cảnh phục nhân viên cảnh sát hỏi.
"Không có chuyện gì rồi. Người này đã không có nguy hiểm. Nhưng khi nào tỉnh lại còn phải xem thiên ý." Tháo khẩu trang xuống vị bác sĩ hướng về phía nhân viên cảnh sát kia nói.
"Cái gì? Toàn thân xương gảy nhiều chỗ? Mà không biết lúc nào tỉnh lại?" Nghe bác sĩ giải thích Chung Lâm suýt chút nữa khóc lên.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Chung Lâm không biết làm sao nhìn Trầm Di bên cạnh trong khóe mắt tràn đầy nước mắt trong suốt.
"Không nên lo lắng, Dương Vũ không có chuyện gì đâu." Trầm Di tự vấn an mình, thấp giọng an ủi.
“Đúng, Chung Lâm không nên lo lắng. Bác sĩ không phải đã nói Dương Vũ sẽ không có chuyện gì sao?" Thực Hoa cũng mở miệng an ủi.
"Bệnh nhân bây giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn phải xem thiên ý." Bác sĩ bên cạnh chen miệng nói.
Chung Lâm vừa nghe lại lo lắng khóc nấc lên
"Mẹ kiếp, toàn nói lời xui xẻo.” Thực Hoa trong lòng mắng thầm, đồng thời hung hăng trợn mắt nhìn vị bác sĩ kia một cái.
Bác sĩ nhìn Thực Hoa nhún vai một cái tỏ vẻ hắn cũng là bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục nói: "Các em cũng là bạn của bệnh nhân sao? Chuyện này tôi hi vọng các em mau sớm liên lạc với người nhà của bệnh nhân, nhớ nhanh chóng gọi người nhà của người bệnh đến bệnh viện nộp tiền thuốc thang." Vị bác sĩ nói xong liền rời đi.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp Dương Vũ cũng chạy tới bệnh viện.
"Thực Hoa, Dương Vũ hiện giờ ra sao?" Lâm Nhã Ngọc kéo Thực Hoa sang một bên, thấp giọng hỏi.
Lâm Nhã Ngọc chính là chủ nhiệm lớp Dương Vũ, là một cô giáo xinh đẹp mới vừa tốt nghiệp đại học ra.
"Cô giáo." Thực Hoa nhìn Lâm Nhã Ngọc. sau đó, thuật lại lời của bác sĩ. "Bác sĩ nói Dương Vũ không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại?" Lâm Nhã Ngọc nghe xong nhướng mày.
"Trừ phi xuất hiện kỳ tích." Thực Hoa lắc đầu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Chung Lâm, Dương Vũ rất nhanh sẽ tỉnh lại." Lâm Nhã Ngọc đi tới bên cạnh Chung Lâm, mở miệng an ủi. "Cô ơi, cô nói thật chứ?" Chung Lâm mặt mày ủ dột nhìn Lâm Nhã Ngọc một cái, không tin hỏi.
"Ừ." Lâm Nhã Ngọc gật đầu, "Cô không gạt em đâu. Nhưng chúng ta nên sớm báo cho người nhà Dương Vũ." Không hiểu sao Dương Vũ vô cớ lại bị thương nằm viện, Lâm Nhã Ngọc cảm thấy mau sớm để cho người nhà của hắn biết mới thỏa đáng.
"Cô ơi! Không nên." Chung Lâm vội vàng ngăn Lâm Nhã Ngọc. Quen Dương Vũ lâu như vậy, Chung Lâm tương đối hiểu rõ tình trạng gia đình Dương Vũ. Hiện tại báo cho người nhà Dương Vũ trừ việc để cho bọn họ lo lắng ngoài ra cũng vô ích.
"Cô ơi! Hay là mấy ngày nữa chúng ta hãy báo cho người nhà Dương Vũ." Chung Lâm lắc đầu nói. "Nhưng Dương Vũ bây giờ như vậy…." Lâm Nhã Ngọc cau mày nói.
"Dù sao Dương Vũ hiện tại tánh mạng đã không có nguy hiểm, tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn, em nghĩ không nên làm cho người nhà của ảnh lo lắng. Nói không chừng ngày mai ảnh sẽ tỉnh lại." Chung Lâm lắc đầu tiếp tục nói: "Nếu như Dương Vũ bây giờ tỉnh lại..., ảnh cũng sẽ làm như em vậy ."
"Vậy tiền thuốc thang của Dương Vũ tính sao?" Lâm Nhã Ngọc có chút lo lắng về điểm này.
"Chuyện này em cũng đã nghĩ tới." Chung Lâm nhìn mấy người bọn họ một cái, sau đó cắn răng nói. "Không còn cách nào hay là cứ báo cho người nhà Dương Vũ." Lâm Nhã Ngọc nhíu mày, nàng cũng không có cách nào.
Ở chổ khác Lý Bân đã sớm tỉnh lại, cùng với người nhà đang cho lời khai để cảnh sát ghi biên bản. Dĩ nhiên là chuyện Dương Vũ biến thành hỏa nhân quá mức kinh hãi. Lý Bân cho đến hiện tại cũng không tin Dương Vũ có thể biến thành như vậy.
Cho nên Lý Bân cũng không nói là mình bị Dương Vũ hù dọa ngất đi. Hắn không dám nói chuyện Dương Vũ biến thành hỏa nhân, bởi vì sự thật kia nghe quá mức rợn người.
Cho dù Lý Bân có nói ra, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn!