Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bịch!” Chân Lý Bân bị vướng chân Dương Vũ, cả người liền ngã xuống mặt đất.

Nhìn thấy Lý Bân bị vướng chân mình ngã xuống. Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, Dương Vũ dứt khoát bước tới bên Lý Bân.

“Mẹ mày! Mày càng lớn lối tao càng đánh.” Dương Vũ vừa hung hăng mắng vừa nhấc chân đạp thẳng vào bụng Lý Bân.

“Hự.” Lý Bân rên lên một tiếng, thân hình lăn lộn trên đất, muốn đứng dậy. Nhưng Dương Vũ không bỏ qua cho hắn. Hắn tiến lại đạp thêm một đạp đem Lý Bân giẫm trên mặt đất.

“Mày không phải là rất mạnh sao? Đứng lên đi! Đừng giống như một con chó chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất như thế.” Dương Vũ hung hăng đạp thêm mấy đạp. Lý Bân cảm thấy hoa mắt thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

“Mày có bản lãnh thì tối nay giết tao đi!” Lý Bân đau đến nỗi suýt chảy cả nước mắt. Hắn mặc dù lớn lên tương đối cường tráng. Nhưng dù sao cũng là người bình thường, hơn nữa còn là một thiếu gia. Bình thường có lúc nào lại phải chịu khổ như vậy?

“Giết mày hả? Mày nghĩ tao điên à, vì thằng như mày mà tự hại mình sao?” Dương Vũ gắt giọng, lại đạp thẳng vào bụng Lý Bân một đạp nữa.

Hiện tại Dương Vũ đúng là càng nghĩ càng nổi giận. Nghĩ đến kiếp trước do tên này ở sau lưng Chung Lâm gây sự mới làm cho cô ấy rời khỏi mình. Dương Vũ hận không thể một đấm đánh chết hắn. Nhưng mặc dù tức giận, Dương Vũ vẫn không mất đi lý trí. Hắn cũng chỉ là đạp vào bụng để cho Lý Bân cảm nhận được sự thống khổ chứ cũng không để lộ ra vết thương rõ ràng.

“Tao cảnh cáo mày!” Dương Vũ đứng trước mặt Lý Bân, mắt nhìn xuống hắn. “Sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tao. Từ bây giờ phải biến mất, không được lãng vãng bên cạnh Chung Lâm! Nếu không, tao thấy mày một lần thì đánh mày một lần!” Dương Vũ hung hăng nhổ một bãi nước bọt bên cạnh chỗ Lý Bân nằm, nói với giọng điệu của người chiến thắng.

Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vũ, hai mắt Lý Bân hung quang chợt hiện, lửa giận hừng hực trong hắn dường như có thể khiến cho không khí xung quanh bị thiêu đốt.

Giờ khắc này, hắn cảm nhận được nỗi khuất nhục vô tận! Dương Vũ đã trắng trợn sỉ nhục hắn, Lý Bân càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, giờ khắc này hắn chỉ muốn giết chết con người ở trước mặt này.

Bỗng nhiên, Lý Bân rống lên một tiếng, Cả người bắn khỏi mặt đất. Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. “Tao muốn giết mày!” Lý Bân gầm lên, hướng về Dương Vũ tung ra một đấm.

Dương Vũ cảm thấy hoảng sợ, không kịp ứng phó, chỉ nghe “Bốp!” một tiếng, quả đấm của Lý Bân đã nện thẳng vào mặt hắn.

“Oanh!” Nhất thời Dương Vũ cảm giác như đầu mình nổ tung ra! Cảm giác đau đớn mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập đại não, cả cơ thể cũng có cảm giác như vậy. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Dương Vũ cảm thấy như trước mắt mình là hàng ngàn hàng vạn vì sao.

“Ai da.” Dương Vũ rên lên một tiếng, cả người nhanh chóng lui về một bên.

“Thằng khốn kiếp này, tao muốn giết mày.” Ánh mắt Lý Bân đỏ bừng, lại giẫm chân xuống đất xông tới chỗ Dương Vũ! Đồng thời nắm tay to lớn lại đánh thằng tới ngực Dương Vũ.

Bị Lý Bân nện một đấm lên mặt, đầu óc Dương Vũ đã cảm thấy choáng váng. Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể tràn ngập đau đớn, tất cả những thứ khác dường như đều biến mất không dấu vết. Đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt đau rát, Dương Vũ cảm nhận thấy gương mặt mình giống như bánh bao bị trương lên, cảm giác rất đau nhức.

Hung hăng phun ra một ngụm máu, Dương Vũ lấy lại tinh thần, nhìn hướng Lý Bân đang đánh tới. Mắt hắn lộ ra một tia sát khí.

“Mẹ nó, hôm nay tao với mày xem ai chết!” Dương Vũ rống giận một tiếng, liền huy quyền đánh tới.

(Hoan hô! Oánh đi nào )

“Bốp!” “Bốp!”

Dương Vũ bị Lý Bân nện một quyền lên ngực, nhưng là đồng thời quyền của hắn cũng hung hăng nện lên mặt Lý Bân.

“Ai da….” Hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng thảm thiết rồi đồng thời lui ra.

“Mẹ nó…. Đau thật!” Dương Vũ vuốt vuốt nơi ngực như là bị trọng chùy oanh kích, hung hăng mắng một tiếng. Đồng thời trong lòng lửa giận càng sâu.

“Hôm nay tao không giết mày thề không làm người!” Lý Bân lấy tay sờ sờ má trái bị Dương Vũ đánh trúng. Cảm giác được thật đau nhức! Hơn nữa mắt trái đau đến nỗi chảy cả nước mắt, đồng thời thị lực của hắn cũng bị giảm xuống.

“Ha ha.” Dương Vũ thấy mình đánh mắt Lý Bân biến thành mắt gấu mèo, lúc này không nhịn được chỉ tay vào Lý Bân cười phá lên. “Lần này thì mày biến thành súc sinh rồi. Khụ khụ …” Dương Vũ vừa cười to, vừa lớn tiếng nói chuyện, lại không nghĩ tới ngực bị đau, lại ho lên sặc sụa.

Cảm nhận trên mặt đang chảy ra chất lỏng nóng hầm hập, Lý Bân cảm thấy bối rối, lấy tay sờ sờ một chút, đưa tới trước mặt nhưng lại nhìn không rõ rút cục là máu tươi hay là nước mắt.

“Mẹ ơi, mình chảy máu rồi. Mắt của mình hình như mù rồi.” Trong lòng Lý Bân cực kì hoảng sợ, hắn cho là con mắt trái của hắn đã bị Dương Vũ đánh mù rồi.

“Tao phải giết mày!” Lý Bân tuy trong lòng sợ hãi, nhưng hận ý với Dương Vũ lại càng tăng lên.

“Bốp!” “Bốp!”

Hai người lại một lần nữa lao vào nhau, mày một quyền tao một cước, không phân biệt người nào ra đòn trước.

Dương Vũ thở hổn hển, lùi về phía sau một bước, toàn thân xương cốt đau đớn không dứt! “Thằng này sức lực cũng không tệ lắm!” Thân thể Dương Vũ bị Lý Bân đánh cho thiếu chút mềm ra. Toàn thân hắn mỗi tấc da thịt, xương cốt như bị ai dần, cảm thấy rất đau đớn..

Lý Bân cũng không khá hơn chút nào, toàn thân cũng như Dương Vũ, nhưng còn thê thảm hơn một chút. Hai người đứng đó thở hổn hển, Nhưng hai cặp mắt không chớp mắt, vẫn như hai con gà chọi nhìn nhau đầy căm hận.

“Mày không phải nói tối nay không giết được tao thề không làm người đấy sao? Tới đây đi! Cứ đứng ở nơi đó như một thằng ngu vậy à!” Dương Vũ nhìn Lý Bân đầy khiêu khích, ánh mắt lộ ra vẽ khinh thường.

Mặc dù trong mắt Lý Bân đầy lửa giận. Nhưng đành bất lực, hai tay chống vào bắp đùi của mình, khom người thở không ra hơi! Dương Vũ lúc nãy đánh hắn đau quá, hiện tại thật sự là không còn khí lực để tái chiến lần nữa rồi.

“Hừ!” Lý Bân cả giận hừ lạnh một tiếng. “Tối nay tao tạm thời bỏ qua cho mày. Mày ngươi nhớ kỹ đấy. Nếu như ngày mai mày còn lảng vãng bên cạnh Chung Lâm thì…, tao sẽ đích thân làm cho mày biến mất khỏi thế giới này.”

“Tao sợ quá...” Dương Vũ tỏ vẻ hơi sợ hãi, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khinh thường. “Tao cũng tặng lại mày câu nói đó, nếu không tao gặp mày một lần thì đánh mày một lần.” Sau khi nói hết lời của mình, cả hai đều tập tễnh đi về phía xe đạp của mình.

“Nếu như mày sợ chết thì… chỗ rẽ kia chính là bệnh viện đó!” Thấy Lý Bân dường như là hướng bệnh viện bên kia đi tới, Dương Vũ lạnh lùng nói.

“Hừ!” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Lý Bân liền quay đầu xe hướng về nhà của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK