"Cái gì sắp nổ?" Nghe Dương Vũ nói thế, Chung Lâm không khỏi nghi hoặc nhìn Dương Vũ hỏi.
"Ai nha, đừng hỏi nhiều như vậy, em tháo băng cho anh nhanh lên một chút là được, nếu không thật sự nổ bây giờ, nếu nó mà nổ vậy hạnh phúc sau này của em coi như không còn đâu." Dương Vũ càng nói càng cảm giác không nhịn được.
"Cái gì nổ vậy?" Chung Lâm hỏi, nhưng vẫn là do dự không biết có nên tháo băng cho Dương Vũ hay không.
" Đại tiểu thư của anh ơi, em làm nhanh một chút đi." Dương Vũ sốt ruột nhưng lại không dám trả lời điều Chung Lâm vừa hỏi.
"Vậy để em tháo." "Uh, nhanh lên một chút." "Trầm Di, chắc mình phải giúp ảnh tháo băng." Chung Lâm nhìn Trầm Di như muốn hỏi ý kiến.
"Tháo băng đi." Dương Vũ thúc dục.
"Được rồi, em tháo băng đây." Vừa nói Chung Lâm vừa giơ tay Dương Vũ lên, như muốn bắt đầu tháo băng vải. Nhưng sau một lát Chung Lâm vẫn không động đậy.
"Em sẽ không tháo băng đâu." Một lúc sau, trong sự hi vọng của Dương Vũ, Chung Lâm mới nhỏ giọng nói một câu.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, thiếu chút thì hôn mê lần nữa. Đợi lâu như vậy, nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng Chung Lâm cũng không tháo băng. " Trầm Di, giúp mình tháo đi?"
Trầm Di lắc đầu, nhưng lúc ấy mới phát hiện Dương Vũ không thấy mình lắc đầu. Vì vậy nói : "Tui cũng không làm, hay là để tụi này đi tìm y tá."
"Được rồi, hai người nhanh lên một chút đi, để đến tối chỉ sợ tui thật sự bị nổ rồi." Dương Vũ đồng ý đề nghị này, đồng thời thúc giục.
"Em ở... đây với anh, Trầm Di đi tìm y tá được không?" Chung Lâm thương nghị.
"Hai người cùng đi đi. Nếu không chút nữa tìm không được y tá thì phiền toái lớn, nhanh đi." Dương Vũ thúc giục.
"Vậy anh ngoan ngoãn ở đây, chờ tụi em quay lại." Chung Lâm dặn dò Dương Vũ một câu rồi cùng Trầm Di đi ra.
"Mẹ nó! Nhịn hết nổi rồi." Đợi hai người Chung Lâm rời khỏi phòng bệnh, Dương Vũ buồn bực mắng một tiếng, đồng thời trong đầu suy nghĩ tìm cách.
"Y tá không biết lúc nào mới đến, không được, việc này chính mình phải nghĩ biện pháp giải quyết. Uh, không biết mình có thể đem cái băng chết tiệt này xé rách không." Dương Vũ vừa nói vừa thử xé băng quấn quanh hai tay.
Nhưng bất kể Dương Vũ cố gắng như thế nào, băng quấn quanh tay hắn vẫn y như cũ."Kỳ quái thật." Dương Vũ trong lòng âm thầm kinh ngạc, lúc trước hắn còn có cảm giác khí lực của hắn lớn đến mức có thể một quyền đánh chết một con trâu. Nhưng bây giờ ngay cả băng cũng xé không rách.
"Nhất định là do mình không chú ý tập trung lực." Dương Vũ cố gắng tĩnh táo, sau đó đem toàn bộ lực tập trung lên hai tay.
"Rách cho tao!"
Dương Vũ khẽ quát một tiếng, hai cổ nhiệt lưu trong cơ thể hắn nhanh chóng hướng về phía hai tay, tiếp theo hai tay Dương Vũ mạnh mẽ dùng sức.
"Bồng!" "Bồng!" hai tiếng trầm đục vang lên, băng quấn quanh hai tay Dương Vũ từ khủy tay đến cổ tay rách toạc ra.
"Cuối cùng cũng rách rồi." Dương Vũ ngồi dậy, hai tay bắt đầu xé băng từ đầu xuống. Sau đó, Dương Vũ nhảy xuống khỏi giường bệnh, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhìn nước chạy cuồn cuộn như lũ đổ về, Dương Vũ rên rỉ thỏa mãn. Nửa tháng dự trữ một khi có thể xả đi, cái loại cảm giác này chỉ có hai chữ có thể hình dung —— sảng khoái!
Xong việc, Dương Vũ đi tới trước gương, sửa sang lại đầu tóc một chút. "May là tóc không bị cháy, nếu không mình biến thành một hòa thượng rượu thịt rồi." Nhìn mình trên gương, Dương Vũ không khỏi nhớ lại ngọn lửa bao trùm toàn thân mình đêm đó. Hình như ngoài quần áo những thứ khác của mình cũng không bị cháy.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập hướng bên này đi tới, Dương Vũ biết là ba người đã trở về. Vì vậy từ phòng vệ sinh chạy vội ra, leo lên giường rồi dùng chăn trùm lại.
"Dương Vũ, chị y tá đến rồi."
Dương Vũ nhìn ba người gật đầu, nhưng lại gắt gao đem chăn che kín thân thể mình.
"Dương Vũ, em rốt cục cũng tỉnh lại rồi?" Cô y tá vẻ mặt cao hứng nhìn Dương Vũ. Từ thanh âm, Dương Vũ biết rằng ... đây chính là cô y tá chăm sóc cho mình.
"Cám ơn chị." Dương Vũ cười rạng rỡ.
"Được rồi, các em không phải nói cần tháo băng sao? Vậy băng của Dương Vũ là ai tháo giúp vậy?" Đi tới gần Dương Vũ, cô y tá rốt cục cũng phát hiện thấy điều bất thường, băng quấn quanh đầu Dương Vũ đã không còn.
"Ủa, bị tháo rồi." Nghe y tá nhắc, hai người Chung Lâm mới phát hiện băng trên đầu Dương Vũ đã không thấy đâu.
"Đúng vậy, mới vừa rồi có một chị y tá đi ngang qua cửa, Vì vậy anh nhờ tháo băng rồi." Dương Vũ tươi cười nhìn bọn họ, há mồm nói dối hết lần này đến lần khác mà mắt không chớp một cái.
"Thì ra là vậy, vậy còn muốn chị giúp gì không?" Cô y tá cười mê hoặc nhìn Dương Vũ nói.
"Không ah." Dương Vũ tươi cười đáp lại. "Được rồi, Chung Lâm. Ở đây có quần áo của anh không?" Dương Vũ dứt khoát ngồi dậy, nhưng vẫn dùng chăn quấn chặt quanh mình.
"Có, em đã sớm chuẩn bị rồi." Chung Lâm lôi từ trong túi xách một bộ y phục hàng ngày của Dương Vũ, đặt trên ghế bên cạnh đầu giường Dương Vũ.
“Mấy người… ra ngoài một chút được không? Anh muốn tắm rửa." Dương Vũ lộ vẻ bối rối, trước mặt ba cô gái, Dương Vũ cũng có chút khó mở miệng.
"Chúng em ra ngoài trước, anh thật sự khỏe rồi chứ?" Trước khi đi, Chung Lâm không quên quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ là trên người bẩn quá nên hơi khó chịu." Dương Vũ vừa cười vừa nói.
"Vậy em chờ anh ở bên ngoài, anh tắm nhanh lên một chút nha." Chung Lâm vừa nói xong, ba người liền đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Đợi sau khi các nàng cũng rời khỏi phòng bệnh, Dương Vũ bắt cởi quần áo, bước vào phòng vệ sinh bên cạnh.