Mang theo hai bộ nội y, từ trong cửa hàng đi ra, Dương Vũ cũng không trở về khác sạn ngay mà đi ngược lại tìm cửa hàng bán quần áo.
Áo bên ngoài của Tiêu Ngọc bị bọn cướp xé nát, Dương Vũ quyết định mua cho Tiêu Ngọc thêm hai bộ y phục. Sau khi mua xong y phục cho Tiêu Ngọc, Dương Vũ mua một ít thức ăn mà Tiêu Ngọc thích sau đó quay về khách sạn.
“Không xong!” Đang tắm, sắc mặt Tiêu Dao bỗng nhiên đỏ lên! Vì nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Dương Vũ làm gì biết nàng mặc nội y như thế nào làm sao mà mua? Chính cô cũng khó có thể mở miệng nói với Dương Vũ. Dù sao đây cũng là chuyện khó nói.
“Hắn làm sao mua tùy tiện được, dù sao miễn cưỡng mặc về nhà đổi lại cũng được.” Chung quy cũng vì cô xấu hổ khi mở miệng nói với Dương Vũ.
“Tại sao lâu như thế mà vẫn chưa về?” Tiêu Ngọc ngáp một cái, nhàm chán đổi kênh truyền hình.
Ôm theo một đống lớn quần áo cùng với thức ăn, Dương Vũ mở cửa đi vào.
“Anh đã trở về.” Dương Vũ xoay người đem quần áo để xuống rồi nhìn về hướng Tiêu Ngọc nói. Nhưng không nghe thấy Tiêu Ngọc đáp lại. Dương Vũ lấy làm lạ nhìn về hướng Tiêu Ngọc đang nằm trên giường.
“Không ngờ đang ngủ.” Dương Vũ đi tới, Tiêu Ngọc lúc đó đã ngủ.
Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc trong lúc cô đang ngủ mơ. “Lúc ngủ cũng giống như trước đây, không thay đổi.” Dương Vũ đưa tay sửa lại chăn cho nàng, vừa ngây người nhìn khuôn mặt Tiêu Ngọc.
Bao lâu rồi chưa nhìn thấy hình dạng của nàng khi ngủ? Trong lòng Dương Vũ bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Trước kia, ở chung với Tiêu Ngọc Dương Vũ rất thích ngắm nàng khi đang ngủ. Có lẽ, Dương Vũ thích bộ dạng Tiêu Ngọc trong khi ngủ.
Đã lâu rồi, mình đã từng nhìn kỹ gương mặt của nàng. Bây giờ, khi nàng đang ngủ, mình mới có thể nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
Nhìn Tiêu Ngọc ngủ say, Dương Vũ bỗng cười. Trước kia đã qua, sau này mình tuyệt đối không buông tay!
“Lại ngủ không đắp chăn.” Dương Vũ mỉm cười đắp chăn lại cho Tiêu Ngọc. Nửa quỳ bên giường, nhìn lúc Tiêu Ngọc ngủ, Dương Vũ không tự kìm được duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiêu Ngọc.
“Thật lâu thật lâu trước kia, anh ảo tưởng cả đời được nhìn em ngủ, sau đó hôn em mỗi khi bình minh thức dậy, đáng tiếc, cuối cùng em lại rời bỏ anh, khi đó em có biết là anh rất thương tâm không?”
“Có lẽ bình thường em xem anh là một người tùy ý, có lẽ em cũng không biết rằng anh yêu em biết bao nhiêu. Em cũng biết anh là người không biết biểu đạt tình cảm, tình yêu của anh đối với em, không giống như biểu hiện bên ngoài!” Dương Vũ thì thào tự nói.
“Có lẽ em nghĩ rằng anh không đủ quan tâm em, không đủ yêu em nhưng em biết không? Anh yêu em nhiều biết bao nhiêu. Mọi kỷ niệm về em, anh đều khắc ghi. Có lẽ lúc ấy anh thực sự ngu ngốc, anh cũng không biết phải làm thế nào khi yêu một người. Thậm chí, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, ngay cả ba chữ “anh yêu em” anh cũng chưa từng nói với em.
“Có lẽ, lúc trước khi ở bên em, anh không dám hứa điều gì. Cái gì thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn. Nhưng em hẳn cũng biết được tình yêu anh dành cho em.”
“Anh cũng chưa bao giờ nói thích em! Nhưng càng ở bên em, anh càng thấy yêu em, lại càng lo sợ em sẽ bỏ anh mà đi. Càng sợ em rời đi, anh càng không dám nói, anh sợ mình sẽ cô phụ em! Thực sự anh sợ anh nói mà không làm được!”
“Em còn nhớ lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên? Có lẽ em đã quên rồi. Buổi chiều hôm đó, chúng ta bất ngờ gặp nhau. Em mặc chiếc áo màu vàng nhạt mỉm cười đi tới. Lúc đó với em, anh chỉ là một người rất bình thường. Em chỉ cười trừ mỗi khi anh nói chuyện. Có lẽ đối với em mà nói, ngày đó chỉ là một ngày bình thường, nhưng với anh đó là ngày vĩnh viễn khắc sâu vào trí nhớ!”
Nhìn Tiêu Dao ngủ say, Dương Vũ cười một chút, Nhưng trong nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ và khổ sở.
“Cho tới nay, anh luôn cẩn thận che chở tình yêu của chúng ra, tuy rằng anh không ước muốn gì quá. Nhưng anh hy vọng chúng ta có thể cùng nhau sống đến già. Mỗi buổi tối anh nhìn em ngủ say, mỗi buổi sáng được hôn em khi rời giường.”
“Em còn nhớ không? Anh có nói với em, đợi anh bảy tám mươi tuổi, người anh muốn nhìn thấy mỗi buổi sáng chính là em.”
“Có lẽ đối với nàng điều này rất buồn cười. Nhưng em biết không? Anh rất nghiêm túc, mỗi câu anh nói với em đều rất thật!”
“Đáng tiếc, cuối cùng em lại rời xa anh. Em có biết lúc ấy anh rất đau lòng không? Em không nói một lời nào rời anh mà đi. Có lẽ lúc ấy anh đã dễ dàng buông tay!” Trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười chua xót.
“Nhưng em yên tâm, đời này anh tuyệt đối sẽ không buông tay một lần nữa, cho dù em có đuổi anh đi, anh cũng sẽ không đi! Lần này anh cố ý từ xa tới thăm em. Tha thứ cho anh, anh không thể nói sự thật cho em biết. Nhưng cuộc đời này anh vĩnh viễn sẽ không buông tay! Anh không thể lần nữa mất em! Trời cao cho anh thêm một lần cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh! Anh muốn em vĩnh viễn thuộc về anh!"
“Ha ha…” Nhìn Tiêu Ngọc vẫn ngủ say, bỗng nhiên Dương Vũ cười một chút, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lòa xòa trên mặt Tiêu Ngọc, “Em vẫn đẹp như vậy, vẫn quyến rủ anh.” Nói xong, Dương Vũ cúi đầu, hôn nhẹ nhàng vào trán Tiêu Ngọc.
“Em hôm nay mệt mỏi rồi, hảo hảo ngủ đi.” Đắp chăn cho Tiêu Dao, Dương Vũ liền rời khỏi giường. Nhưng Dương Vũ không biết ngay lúc đó, khoảnh khắc hắn xoay người, Tiêu Ngọc vốn đang ngủ lông mi lại khẽ động.