Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghỉ hè bắt đầu, mọi người lần lượt rời khỏi trường học. Mặc dù gần tới ngày thi tốt nghiệp trung học, nhưng bọn Dương Vũ không cần ở lại học thêm. Vì vậy sau khi trường học cho nghỉ, đám người Dương Vũ liền rời khỏi.

Dương Vũ không ở lại một ngày nào, lập tức trở về nhà ở nông thôn. Mặc dù Chung Lâm lưu luyến không rời, nhưng cũng không còn cách nào. Ở Giang Thành không có phương tiện, dù là ở lại mấy ngày cũng không phải dễ dàng.

“Chết tiệt!” Dương Vũ bỗng nhiên vỗ đùi cái bốp. Từ Dương Thành trở về, Dương Vũ cũng có ý muốn đi thăm Hoàng lão một chút. Nhưng vì gần tới cuối kỳ học, Dương Vũ không có thời gian để vấn an Hoàng lão.

Tính là đợi đến kỳ nghỉ sẽ đi thăm Hoàng lão nhưng lại hoàn toàn quên mất. Bây giờ thì đã về đến nhà.

“Đành phải đợi đến ngày tựu trường rồi đi thăm vậy.” Dương Vũ trong lòng nghĩ ngợi. Hết cách, nhà Dương Vũ ở nông thôn nên không có phương tiện giao thông.

Khi về đến nhà, Dương Vũ đương nhiên hưởng thụ ngay cái hạnh phúc không có được khi ở trường học. Sau một bữa thịt cá, Dương Vũ liền ngủ một giấc cho đến sáng.

Hôm sau, Dương Vũ thức dậy thật sớm. Có điều Dương Vũ lại lười. Ít khi được nghỉ ở nhà, không ngủ nướng thêm chút không phải là tự hành hạ bản thân sao?

Hơn nữa, cha mẹ Dương Vũ cũng không muốn đánh thức con trai cưng của mình. Biết Dương Vũ không cần thức dậy ăn sáng, họ để cho Dương Vũ ngủ yên.

Mặt trời đã lên cao, Dương Vũ đang ngủ thoải mái, bỗng nhiên điện thoại đặt ở đầu giường reo lên.

“Người nào mà gọi sớm như vậy?” Dương Vũ lẩm bẩm một câu, kéo chăn lên trùm lại đầu. Nhưng điện thoại vẫn không ngừng reo vang.

“Ngay cả ngủ lấy lại sức cũng không được yên.” Dương Vũ lầu bầu với tay lấy chiếc điện thoại. Nhìn thoáng qua màn hình, Dương Vũ lập tức có tinh thần.

“A lô.” Giọng Dương Vũ còn mang theo vẻ lười biếng. “Có phải nhớ anh rồi không? Ha ha..”

“Dương Vũ, em đang ở trên xe.” Giọng của Tiêu Ngọc từ bên kia truyền tới. Thảo nào Dương Vũ lập tức tỉnh hẳn, thì ra người gọi điện là Tiêu Ngọc.

“Trên xe? Đi đâu?” Dương Vũ cảm thấy kỳ lạ.

“Giang Thành đó.” Giọng nói như đang cười của Tiêu Ngọc từ bên kia điện thoại truyền lại.

“À, vậy em cẩn thận một chút.” Dương Vũ quan tâm dặn dò. Sau một hồi, Dương Vũ mới giật mình, cả người ngồi bật dậy, gấp gáp hỏi: “Em nói gì? Giang Thành?” Dương Vũ hết hồn.

“Đúng vậy, chính là Giang Thành. Nơi anh đang học đó.” Tiêu Ngọc trong giọng mang chút dí dỏm nói.

“Đợi một chút, em có người thân ở Giang Thành? Hoặc là bạn bè?” Dương Vũ trong lòng thấy kỳ quặc nên hỏi.

“Không có. À, để em suy nghĩ. Em có một người thân học tại đó.”

“Nam hay nữ? Em đến chỗ hắn sao?” Dương Vũ vội vàng hỏi. “Là nam. Em đương nhiên là tới chỗ của hắn. Tại sao vậy? Có gì không phải à?” Tiêu Ngọc có chút hiếu kỳ hỏi.

“Ách, không phải. Anh chẳng qua là muốn biết giữa em và người kia có quan hệ như thế nào thôi. Trong nhà có bao nhiêu người? Quan trọng nhất là người đó là hạng người gì?” Dương Vũ càng nghĩ càng có cảm giác không lành.

“Trong nhà hắn chỉ có hắn và ba mẹ của hắn. Hắn nha, không thể nói là người tốt lành. Em cảm giác là hắn đặc biệt có ý xấu đối với con gái.”

“Vậy em đến nhà hắn làm cái gì? Anh nghĩ em không nên đi là tốt hơn, tránh xảy ra chuyện không hay.” Dương Vũ trên mặt tỏ ra lo lắng, nói.

“Có thể không đi sao? Hắn sẽ rất thất vọng.” Tiêu Ngọc có vẻ như đang do dự.

“Em lập tức bảo tài xế dừng xe, rồi xuống xe. Không nên đi nữa.” Dương Vũ khuyên.

“Nhưng bây giờ em đang ở ngoài đường lớn. Em xuống xe rồi thì làm sao về nhà hả. Khờ quá.”

“Vậy làm sao bây giờ? Dù sao anh cảm thấy em không nên đi, anh không tin tưởng người đó.”

Thật ra nói là không tin tưởng người kia, nhưng thực tế không yên lòng để cho Tiêu Ngọc đến nhà người đó. Hơn nữa, lại nghe Tiêu Ngọc nói người đó không phải là người tốt gì. Vạn nhất, Tiêu Ngọc có chuyện xảy ra thì phải làm sao? Dương Vũ trong lòng lo lắng không yên.

“Không đúng. Lúc trước Tiêu Ngọc thậm chí ngay cả Giang Thành còn chưa nghe nói qua, thì làm sao bỗng nhiên lại có một người thân? Hơn nữa lại còn đang học ở Giang Thành?” Dương Vũ cảm thấy buồn bực, cho nên lại hỏi: “Người thân đó rốt cuộc là gì của em hả? Lúc trước không phải ngay cả Giang Thành em cũng không biết ở đâu hay sao?” Dương Vũ bực bội hỏi.

“Ngốc tử à, anh thật không biết em đi đâu sao?”

“Thật không biết.” Dương Vũ trả lờị “Anh làm sao biết được em đi đâu.” Dương Vũ trong lòng buồn bực thầm nghĩ.

“Đại ngốc tử, anh thật là một đại ngốc tử. Anh biết em lúc nào sẽ đến Giang Thành. Nếu như muốn gặp em vậy thì đến trạm xe đón em đi.” Sau khi nói xong, Tiêu Ngọc liền phát cáu cúp điện thoại.

Dương Vũ sửng sốt một lát, rồi mừng rỡ ra mặt. Tiêu Ngọc nói như vậy, không phải là muốn tìm đến mình sao? Nghĩ đến những lời nói trước đây của Tiêu Ngọc, Dương Vũ càng cảm thấy nàng đã nói về mình.

Nghĩ tới đây, Dương Vũ trong lòng vui mừng, ném điện thoại di động trên giường, sau đó lập tức nhảy xuống giường rồi xông ra ngoài.

“Tiểu Vũ, sao con thức dậy sớm vậy?” Mới vừa ra khỏi phòng, Dương Vũ đã gặp mẹ hắn. Nhìn thấy còn sớm như vậy mà Dương Vũ đã thức, mẹ hắn kỳ lạ hỏi.

“Mẹ, con có chút chuyện nên muốn dậy sớm một chút.” Vừa nói, Dương Vũ xông ào vào nhà vệ sinh.

“Đứa nhỏ này, vốn là như vậy.” Nhìn theo bóng lưng vội vàng bỏ đi của Dương Vũ, mẹ hắn lắc đầu thấp giọng, vừa nói vừa đi ra.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK