Sau khi tạo ra Hỏa Tường phòng ngự, vô số mảnh vụn gạch đá bay tới tấp đánh vào bức tường phòng ngự của Dương Vũ, rồi vỡ vụn. Nhưng Hỏa Tường phòng ngự của Dương Vũ có thể ngăn cản các mảnh vụn công kích cũng không thể chống cự lực khủng bố ùn ùn kéo đến. Cuối cùng Dương Vũ chỉ có thể lui về phía sau một khoảng cách mới có thể tránh làn sóng xung kích.
Vụ nổ diển ra rất nhanh, biến mất cũng nhanh! Trong chốc lát dư âm liền biến mất. Đợi đến lúc tro bụi tan đi, Dương Vũ liền tiến đến ngôi nhà phía trước.
Kỳ thật, ngôi nhà đã bị vụ nổ vừa rồi công kích hoàn toàn sụp xuống. Cái gọi là ngôi nhà đã sớm bị lực lượng kinh khủng biến thành một mảnh phế tích.
"Không biết Hỏa Phượng Hoàng ra sao." Nhìn không thấy Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ trong lòng như có lửa đốt. Tuy rằng vừa rồi dị năng Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh tuôn ra lực lượng khủng bố. Nhưng Dương Vũ biết, dị năng thức tỉnh nháy mắt tuy rằng sẽ rất mạnh. Nhưng sau đó thân thể sẽ trở nên phi thường hư nhược.
Giống như lúc trước Dương Vũ phải nằm mê man trong bệnh viện một thời gian dài.
Nguyên bản ngôi nhà hai tầng này diện tích rất lớn. Sau vụ nổ các mảnh vụn gổ đá chồng chất lên nhau. Dương vũ bước nhanh tới. Dương Vũ lấy làm lo lắng, bên trong không thấy bóng dáng Hỏa Phượng Hoàng.
"Kỳ quái, cô nàng chạy đi đâu rồi? Không phải là bị chôn dưới đống này chứ?" Dương vũ lo lắng lầu bầu, nhảy từ đống phế tích lên phía trước có mấy thước.
"Anh không được lại đây." Dương Vũ mới vừa nhảy đến, liền nghe giọng nói thẹn thùng của Hỏa Phượng Hoàng từ bên cạnh truyền tới.
"Uy, cô không sao chứ?" Dương Vũ theo thanh âm nhìn tới. Nhưng không thấy Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng có thể ở phía sau đống gạch vụn. Dương Vũ định bước tới.
"Anh không được lại đây." Nghe tiếng bước chân của Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng lại thẹn thùng nói.
"Cô rốt cuộc làm sao vậy?" Dương Vũ dừng bước, kỳ quái hỏi. Nghe giọng nói Hỏa Phượng Hoàng, nàng tựa hồ không có bị thương. Nhưng có vẻ hơi suy yếu. Chính là không biết vì sao nàng ta lại không cho mình đi tới?
"Tôi không sao, anh không cần lại đây là được." Hỏa Phượng Hoàng tiếp tục nói.
"Ah, tôi biết rồi." Trầm ngâm một lúc, Dương Vũ trên mặt hốt nhiên tươi cười. Sau đó Dương Vũ liền cởi y phục của mình ném qua.
"Mặc quần áo của tôi vào đi." Giọng Dương Vũ hơi có ý cười truyền vào trong tai Hỏa Phượng Hoàng đang núp ở phía sau đống gạch vụn, làm nàng xấu hổ đến mặt mủi đỏ bừng.
Hỏa Phượng Hoàng không thể tưởng được, dị năng mình thức tỉnh lại tạo thành động tĩnh thật lớn như thế! Đột nhiên bộc phát ra lực lượng khủng bố không chỉ trong nháy làm nổ tung cả ngôi nhà. Mà Hỏa Phượng Hoàng còn không ngờ ngọn lửa trên người mình còn đem toàn bộ quần áo đốt sạch.
Nhưng cũng may, Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy vui mừng vì trên người ngoại trừ quần áo bị đốt sạch, còn lại đều hoàn hảo không tổn hao gì. Bằng không, nếu như ngay cả đầu tóc, lông mi các đồ vật này nọ cũng bị thiêu hủy, vậy thật sự là khổ rồi.
Đợi đến khi Hỏa Phượng Hoàng kịp bình tỉnh, bỗng nghe tiếng Dương Vũ đang đi tới. Nàng hiện tại toàn thân trần truồng như nhộng, toàn thân lõa lồ, làm sao có thể để Dương Vũ nhìn thấy? Bất đắc dĩ, Hỏa Phượng Hoàng chỉ có thể tìm một nơi kín đáo ẩn nấp.
Vốn Hỏa Phượng Hoàng còn không biết mình nên mở miệng nói với Dương Vũ tình trạng của mình như thế nào. Nhưng hiện tại không cần giải thích. Dương vũ cũng đã đem y phục của hắn ném qua.
Cầm y phục Dương Vũ ném tới. Hỏa Phượng Hoàng cũng không để ý, nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng vừa mặc vào có chút cảm giác khó chịu. Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trần truồng.
"Dương Vũ, anh còn ở đó không?" Hỏa Phượng Hoàng cẩn thận ló đầu ra ngoài dò xét.
"Mặc quần áo cho tử tế rồi ra đây." Dương Vũ cười nói. Nghe Dương Vũ vừa nói vừa cười. Hỏa Phượng Hoàng sắc mặt không tự chủ bỗng đỏ bừng. Sau đó từ chổ nấp đi ra.
"Không thể tưởng được, quần áo của tôi mặc ở trên người của cô nhìn cũng hấp dẩn lắm." Dương Vũ nhìn thoáng qua Hỏa Phượng Hoàng mặc quần áo của mình, tiếp tục cười nói.
"Hừ." Hỏa Phượng Hoàng trợn mắt liếc Dương Vũ, hừ một tiếng. Tuy Hỏa Phượng Hoàng bình thường mặc hở hang, thái độ làm người cũng tùy tiện, nhưng nội tâm của nàng không giống như vẻ bề ngoài. Lúc này, dù đã mặc quần áo của Dương Vũ, nhưng đứng trước mặt hắn nàng vẫn như cũ, cảm giác hết sức xấu hổ.
"Ngượng ngùng gì, việc này tôi cũng đã sớm nghĩ đến." Dương Vũ giải thích. Trên thực tế, Dương Vũ quả thật có nghĩ tới chuyện Hỏa Phượng Hoàng sẽ bị cháy sạch quần áo. Bởi vì lúc dị năng của hắn giác tỉnh cũng bị như vậy.
"Tốt lắm, chúng ta đi về đi." Nhìn thần tình xấu hổ của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ lại cười rồi bước ra phía bên ngoài.
Nhìn quang cảnh Dương Vũ bước đi. Không biết vì cái gì, lúc này Hỏa Phượng Hoàng trong lòng có một chút cảm động. Dương Vũ kia cũng không cao lớn, nhưng bây giờ trong lòng nàng, bóng dáng hắn như càng ngày càng cao lớn.
"Dương Vũ, chờ tôi với." Hỏa Phượng Hoàng gọi Dương Vũ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy theo.