Đang giả vờ như vẫn còn chưa tỉnh, Dương Vũ nghe Chung Lâm nói là phải báo cho người nhà thì hắn liền khẩn trương hẳn lên. Mặc dù trên căn bản, hắn bây giờ đã không có chuyện gì rồi, nhưng sinh chuyện như vầy sẽ làm cho cha lo lắng thì sao?
Cha hẳn cũng đã biết mình là người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, Dương Vũ chưa từng đánh nhau với ai bao giờ, dù chỉ một lần. Thậm chí, cả gây chuyện cãi nhau với người khác cũng tương đối hiếm thấy. Nhưng bây giờ thì không biết làm sao để giải thích việc bị người ta đánh đến nỗi phải tới bệnh viện.
Cho dù cha hắn không tin là Dương Vũ bị người ta đánh trở nên như vậy, nhưng làm sao giải thích việc mình nằm bệnh viện? Hơn nữa, chuyện này sợ rằng đã có rất nhiều người biết rồi. Dương Vũ không có cách nào để giấu diếm. Biện pháp tốt nhất là đừng để cho người nhà hắn biết.
Cho nên lúc nghe Chung Lâm nói là phải báo cho người nhà của hắn, Dương Vũ lập tức khẩn trương, bàn tay bị Chung Lâm cầm có chút cử động, làm cho Chung Lâm đang nắm tay hắn cũng phải giật mình.
“Trầm Di, anh ấy mới cử động.” Khi Chung Lâm cảm giác được tay Dương Vũ nhúc nhích, nàng bừng tỉnh gọi Trầm Di một tiếng. Nhìn Dương Vũ, gương mặt Chung Lâm tỏ ra hớn hở vui mừng.
“Thật chứ?” Giọng nói của Trầm Di cũng tràn đầy cao hứng, đồng thời cũng bật dậy khỏi ghế ngồi bước nhanh về hướng Dương Vũ.
“Chưa có tỉnh mà.” Nhìn Dương Vũ vẫn bình thản ngủ, Trầm Di nghi ngờ nhìn Chung Lâm, “Có phải bạn cảm giác sai không?”
“Không phải đâu, mình thật sự cảm thấy tay của anh ấy động đậy. Thật đấy.” Chung Lâm nhìn Trầm Di, vội vàng nói.
“Nhưng mà Dương Vũ thật sự vẫn chưa tỉnh lại.” Trầm Di nhìn Chung Lâm một lát, rồi quay sang nhìn Dương Vũ nơi giường bệnh, gương mặt hiện ra một thần sắc như đã hiểu điều gì, “Nếu như không phải là bạn có ảo giác, thì đây có lẽ là dấu hiệu báo cho mình biết Dương Vũ sắp tỉnh lại. Mình tin tưởng Dương Vũ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Trầm Di sỡ dĩ nói như vậy bởi vì nữa tháng nay, Dương Vũ vẫn không có động đậy, chỉ có trạng thái hô hấp là vẫn duy trì ổn định. Cho nên việc Dương Vũ mới cử động đã làm cho hai nàng vui mừng vạn phần.
Cảm giác được hai nàng lo lắng cho mình, Dương Vũ biết mình đã không thể giả vờ nữa và cũng đã tới lúc hắn phải mau sớm tỉnh lại để rời khỏi bệnh viện. Cho nên, Dương Vũ liền từ từ mở mắt ra.
“Đây là đâu?” Dương Vũ ngẩn người, ánh mắt sững sờ nhìn lên trần nhà màu trắng, giọng yếu ớt hỏi.
“Dương Vũ, anh thật đã tỉnh?” Khi nghe được Dương Vũ nói chuyện, Chung Lâm liền quay đầu lại. Đúng lúc, thấy Dương Vũ mở mắt làm nàng vui mừng hỏi.
“Đây là nơi nào? Anh ngủ đã bao lâu rồi?” Dương Vũ giả vờ mơ hồ hỏi, bộ dáng làm vẻ như mới vừa tỉnh lại.
“Thật tốt quá. Anh đã tỉnh. Thật sự là quá tốt.” Chung Lâm lẩm bẩm. Nhìn khuôn mặt Dương Vũ, Chung Lâm kích động đến sắc mặt cũng hồng lên, mũi hơi cay, ánh mắt đỏ au. Nhịn không được, nàng nằm phục trên ngực Dương Vũ bắt đầu thút thít.
Cho dù Chung Lâm từ trước đến giờ tương đối là một cô bé khá mạnh mẽ nhưng với nửa tháng lo lắng không ai chia xẻ, nửa tháng u buồn uỷ khuất, thì làm sao nàng kiên trì cho được. Rốt cục, ở cái khoảnh khắc Dương Vũ tỉnh lại, nàng đã không ngăn được nước mắt.
Dương Vũ muốn ngẩn đầu nhưng lại bị băng bó như xác ướp làm hắn nhúc nhích cũng không được. Phần cơ thể duy nhất của hắn có thể hoạt động chỉ có cặp mắt.
Ánh mắt tuy di chuyển được, nhưng tiếc là vẫn như cũ, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà. “Cô bé ngốc, đừng khóc. Anh đây không phải là hết chuyện rồi sao?” Vừa nói hắn vừa muốn dùng hai tay vỗ về trấn an Chung Lâm đang khóc rấm rức trên ngực hắn. Nhưng bởi vì bị băng bó quá chặc, hai tay Dương Vũ không thể cong lại mà chỉ có thể cứng đơ thẳng tắp nhẹ nhàng đụng vào người Chung Lâm.
Đứng bên cạnh, Trầm Di nhìn thấy Dương Vũ đã tỉnh lại, miệng nàng há ra như muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng trở lại ngồi vào ghế, mắt nhìn hai người Dương Vũ, thần sắc của nàng lộ vẽ cô đơn.
“Đừng khóc nữa cô ngốc.” Dương Vũ không biết làm sao an ủi Chung Lâm, mà chỉ có thể đau lòng bảo nàng thôi khóc. Nhưng Chung Lâm, đang nằm trên người hắn lại càng khóc dữ dội hơn.
Qua một lúc sau, Chung Lâm vẫn không ngừng thút thít. Điều này làm cho Dương Vũ trong lòng đau xót, nhưng đồng thời cũng làm cho hắn buồn bực thêm. “Người ta nói con gái làm bằng nước, hôm nay ta mới thực sự được chứng kiến.”
“Ngoan, đừng khóc nữạ. Cứ nghe tiếng em khóc làm anh thật muốn chết.” Dương Vũ vỗ vào vai Chung Lâm mà nói.
“Anh lại nói điều không hay rồi.” Chung Lâm đánh nhẹ vào ngực của Dương Vũ, rồi ngồi dậy. “Anh cuối cùng đã tỉnh lại. Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh chứ.” Sau khi khóc một trận như mưa, những muộn phiền tích tụ trong Chung Lâm nửa tháng qua tựa hồ toàn bộ được tiết ra ngoài, trên môi lại nở nụ cười.
“Làm sao có thể bỏ lại em mà ngủ say mãi được?” Dương Vũ ngó trần nhà, miệng mỉm cười nói.
“Ngốc nghếch.” Chung Lâm liếc xéo Dương Vũ một cái, nhưng trong lòng giống như đã uống được một loại mật ong ngọt ngào.
“Anh nhìn gì vậy?” Chung Lâm mới phát hiện ra là sau khi Dương Vũ tỉnh lại, mắt cứ trân tráo nhìn trần nhà. Nàng nhìn thoáng lên trần nhà nhưng không cảm thấy có gì khác thường, nên mới thắc mắc hỏi.
“Trần nhà nhìn rất đẹp. Anh thích nhìn trần nhà.” Dương Vũ tức giận nói.
“Trần nhà có gì đẹp? Trầm Di, bạn nói thử xem, trần nhà chỗ nào làm chẳng giống nhau?” Dương Vũ bị Chung Lâm bắt bẻ.
“Chỉ nhìn được trần nhà là bởi vì anh không thể cử động.” Vẻ mặt Dương Vũ buồn bực. “Hai người còn không mau giúp anh cởi bỏ hết tất cả những băng vải chết tiệt này đi?”
“À, thì ra là vậy. Trầm Di, lại giúp mình một tay.” Chung Lâm vừa nói vừa định cởi bỏ những băng vải kia đi. Nhưng khi tay chạm đến những băng vải, thì Chung Lâm rụt tay trở về.
“Không được. Anh vừa mới tỉnh lại, chưa phải lúc để cởi bỏ băng vải.”
“Đúng rồi. Bác sĩ chưa nói là anh có thể bỏ băng.” Trầm Di bước lại, tán thành với Chung Lâm.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt ra chiều bất đắc dĩ. “Hai chị à, tôi đã khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa. Làm ơn mau giúp tôi cởi bỏ cái thứ đáng chết này đi.” Dương Vũ càng mong thoát ra, thì càng cảm thấy bị bó buộc, khó chịu hơn. Hơn nữa, Dương Vũ cảm giác được bàng quang của mình muốn nổ tung ra rồi.
“Không được. Vì nghĩ đến sự an toàn của anh, tụi em phải có sự đồng ý của bác sĩ.” Chung Lâm ngây thơ nói.
“Chờ hai người có sự đồng ý của bác sĩ, anh đã bị hành hạ đến chết mất rồi.” Dương Vũ buồn bực tiếp tục nói: “Anh đã không sao rồi. Hai người mau giúp tháo nó ra. Nếu hai người cứ không nghe, thì không còn cách nào hơn, anh tự mình làm đó.”
“Anh thật không sao chứ? Không có gạt em chứ?” Chung Lâm gật đầu, mắt nhìn Dương Vũ hỏi.
“Thật là đã không có chuyện gì. Không tin em cứ tháo bỏ một chút băng vải ở tay của anh thì sẽ biết thôi.” Dương Vũ cam đoan...
“Em thật phải tháo ra à?”
“Ừ, nhanh lên một chút.” Dương Vũ thúc giục. “Nhanh lên một chút nào. Anh muốn nổ tung rồi.” Nhìn thấy Chung Lâm chậm chạp chưa chịu tháo, Dương Vũ tiếp tục thúc giục.