Trong ngân hàng, người đông hơn bình thường. Dương Vũ nhìn thoáng qua, đại khái có ít nhất mấy chục người. Tiền sảnh ngân hàng cũng không cung cấp đủ ghế ngồi, một số người chỉ có thể đứng đợi.
Chỉ cần có một chiếc ghế nào trống, lập tức có người nhào tới. Nhiều người phải đợi như vậy dù sao cũng là một điều kiện khảo nghiệm tố chất thân thể.
Về phần máy ATM bên này lại càng đông người. Bất đắc dĩ, đành phải từ từ xếp hàng. Không biết những người kia sử dụng máy ATM như thế nào mà Dương Vũ đứng chờ mấy phút đồng hồ không thấy ai di động cả. Dương Vũ mặc dù nhàm chán, chỉ muốn tiêu hao một ít thời gian, nhưng nhìn người thanh niên kia cứ loay hoay trước cái máy ATM mà trong lòng phát hỏa. Ngay khi bước vào, Dương Vũ đã thấy người này đứng trước máy ATM, nhưng hiện tại động một chút cũng không động.
“Này, có thể nhanh lên một chút hay không?”
Không chờ Dương Vũ mất kiên nhẫn, những người kia cũng không nhịn được nên vội vàng thúc dục.
Bị những người phía sau hối thúc, người thanh niên lại càng gấp. Đứng phía sau, rõ ràng Dương Vũ thấy một giọt mồ hôi lạnh từ trán hắn rơi xuống.
“Chẳng lẽ chưa từng sử dụng máy ATM ?”
Dương Vũ nhướn máy, từ trong hàng bước ra, đi về phía trước.
“Xin hỏi có thể nhanh lên một chút hay không, người phía sau đợi lâu lắm rồi.” Dương Vũ tận lực kiềm chế, dùng giọng hòa khí nói.
“Thật ngại quá, tôi cũng muốn nhanh một chút, nhưng tôi không lấy được tiền.” Người thanh niên kia càng thêm lúng túng.
“Sao lại thế?”
Dương Vũ nhìn một chút liền muốn té xỉu, vội vàng nói: “Máy ATM hết tiền rồi !”.
Trong lòng Dương Vũ cảm thấy buồn cười, không trách được tại sao người thanh niên này lại đứng lâu như vậy. Dương Vũ đoán chừng trước đây hắn còn chưa có gặp tình trạng này, vì vậy mới không biết phải làm sao.
“Mọi người đến chỗ khác xếp hàng đi, chỗ này hết tiền rồi.”
Dương Vũ quay đầu nhìn sắc mặt khó chịu của những người đứng sau nói.
Nhưng vừa liếc mắt, thiếu chút nữa Dương Vũ đã để miệng mình rớt xuống đất rồi. Đúng là cái miệng mỏ quạ mà ! Nói cái gì liền trúng cái đó.
“Két!” Một chiếc xe màu trắng không biển số bất ngờ dừng trước cửa ngân hàng. Cửa xe mở ra, từ bên trong lao ra mấy tên mặc đồ đen, dùng tất đen che đầu chỉ lộ ra hai con mắt, tay cầm súng tự động. Sau khi bọn họ xuống xe liền lao vào ngân hàng.
Lúc bọn họ vừa tới cổng ngân hàng Dương Vũ đã nhìn thấy.
“Tất cả không được nhúc nhích! Cướp đây!” Một tên vọt vào hét, tay chỉa súng tự động lên trần nhà bắn một phát.
“A!” Mọi người thất kinh hét lên, sắc mặt trắng bệt. Có vài người chạy ra cửa, muốn thoát khỏi nơi đây.
“Đoàng!” Một tên mặc đồ đen hướng về trần nhà nổ thêm một phát súng, đồng thời la lớn:
“Nếu không muốn chết thì đứng yên đó, tất cả ngồi xuống!”
Dưới sự uy hiếp của tiếng súng, mọi người dù sợ hãi cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với hắn, run run ngồi xổm xuống.
Trước đây bọn họ cũng chỉ thấy cảnh này trên phim, bây giờ bọn họ thật sự lâm vào tình cảnh này mới thật sự sợ hãi.
Dương Vũ cũng ngồi xổm xuống đất, Nhưng lúc này hắn vô cùng tỉnh táo. Hắn đưa mắt đánh giá toàn bộ tình hình bên trong đại sảnh, đồng thời chú ý đến mấy mặc đồ đen đứng bên kia.
Vụ tiểu trừ Đại Sa bang hắn cũng đã từng chứng kiến, so với tình hình trước mắt còn thảm thiết, khốc liệt hơn nhiều. Với cảnh tượng trước mắt, Dương Vũ căn bản chỉ có chút kinh ngạc thôi.
Mọi chuyện cũng giống như trên phim. Một tên đứng gác cửa chính, hai tên uy hiếp xua mọi người từ các ngóc ngách về đại sảnh, dùng súng chỉa vào mọi người đang run rẩy.
Mấy tên còn lại thì chỉa súng vào nhân viên ngân hàng, quát tháo bọn họ đem tiền bỏ vào một cái bao.
Dương Vũ lén ngẩng đầu nhìn thấy tất cả, nhưng hiện tại một tên cảnh vệ cũng không thấy.
“Chẳng lẽ bọn họ ẩn mình, tùy thời phản kích?” Dương Vũ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bọn cướp tổng cộng có sáu tên. Tuy không thấy mặt, nhưng nghe khẩu âm bọn họ, Dương Vũ đoán chắc không phải người địa phương. Có lẽ bọn chúng đến từ một tỉnh khác. Trong lòng Dương Vũ bổng xuất hiện một ý niệm kỳ quái. Trong ngân hàng, tên cướp đang chỉa súng vào một cô gái đang run lẩy bẩy bỏ tiền vào trong bao.
“Nhanh lên một chút, đem toàn bộ tiền để vào trong bao cho tao!” Tên cướp hướng về cô gái nói.
“Nhanh lên một chút!” một tên khác không nhịn được nói, đồng thời chỉa súng vào đầu cô gái. “Hai người trong kia, mau ném súng ra đây, tao đếm tới ba, nếu còn không ném súng ra đây tao lập tức bắn cô gái này”.
“Một!” Tên cướp bắt đầu lớn giọng.
Nghe thanh âm tên cướp, Dương Vũ cau mày, việc này tựa hồ đã có âm mưu. Nếu không những tên cướp này tại sao lại xuất hiện trùng hợp ở thời điểm ngân hàng chuyển tiền tới.
“Hai!” tên cướp tiếp tục hét lớn.
Vừa lúc đó, Dương Vũ liếc thấy hai tên cảnh vệ ném khẩu súng đồng thời đi ra.
“Lần này phiền phức rồi” Dương Vũ cau mày lần nữa.