Nhìn quả đấm giống như pha quay chậm di động về hướng mặt mình, Dương Vũ trong lòng cả kinh! Sau đó theo phản ứng lùi lại, cả thân người nhanh chóng né sang bên cạnh một bước!
"Xoạt" một tiếng, quả đấm Bạo Hùng mang theo cuồng phong cuồng liệt vụt qua, làm khuôn mặt Dương Vũ có chút đau nhức.
Dương Vũ nội tâm cả kinh, máu huyết trong cơ thể như xuyên qua băng tuyết, trong nháy mắt phát lạnh. Ánh mắt Dương Vũ vừa khôi phục lại bình thường thì không còn thấy tình trạng quay chậm như khi nãy nữa.
"Xoạt" một tiếng, quả đấm Bạo Hùng trượt bên cạnh gương mặt Dương Vũ. Một quyền đánh hụt làm máu nóng của Bạo Hùng bốc lên, rất khó chịu.
Bạo Hùng dùng ánh mắt hung ác có chút ngạc nhiên nhìn Dương Vũ liếc mắt một cái, trên mặt cười lạnh..
"Thằng nhóc, mày giỏi lắm, lại có thể né tránh công kích của tao! Giỏi thiệt!" Vừa nói, Bạo Hùng thu hồi quả đấm. Đôi mắt thoáng hiện hung quang màu lam giống như ác lang nhìn con mồi.
Dương Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, tim đập loạn trong lồng ngực như muốn rướt ra ngoài, mới vừa rồi thực sự là nguy hiểm vạn phần. Dương Vũ tuyệt đối tin chắc nếu trúng một quyền vừa rồi của Bạo Hùng thì cho dù mình không chết cũng thành tàn phế.
Nhưng cảm giác vừa rồi chỉ xuất hiện trong nữa khắc liền biến mất, hơn nữa bây giờ mới là lúc Dương Vũ thực sự gặp nguy hiểm.
Dương Vũ còn chưa kịp làm gì Bạo Hùng lại cười tàn nhẫn, vung quả đấm đánh tới.
Dương Vũ sợ hết hồn. Khi hắn nhìn thấy một đấm của Bạo Hùng đánh tới, tình trạng quay chậm như khi nãy không có xuất hiện! Nắm đấm của Bạo Hùng như cũ hướng đầu hắn đánh tới nhanh như chớp .
"Hỏng bét!"
Dương Vũ trong lòng hô to hỏng bét! Trước tiên hai tay liền hợp lại một chỗ đẩy ra.
"Bốp!" Dương Vũ chỉ cảm thấy hai tay rất đau đớn. Cảm giác giống như các khớp xương đều vỡ vụn ra từ hai tay truyền lên đại não.
Sau đó, Dương Vũ cảm thấy mình như đang đằng vân giá vũ, đèn đường bên cạnh ngã tư cũng tựa hồ như đang tụt lùi nhanh lại phía sau.
“Oành!” Một tiếng. Dương Vũ cảm thấy sau lưng rất đau đớn, cảm giác hít thở không thông truyền vào trong đầu. Thời khắc này, trước mắt Dương Vũ tối sầm, đã không còn đau đớn, đã không còn hô hấp, tất cả cũng chỉ là một màu đen.
Suy nghĩ như dừng lại, Dương Vũ chỉ có một ý niệm trong đầu là muốn đứng lên. Nhưng vô luận là hắn cố gắng thế nào, trước mắt chỉ là một màu đen nhánh! Không có một chút khí lực. Dương Vũ liên tục cử động nhưng một chút khí lực cũng không có.
"Thịch, thịch!" Dương Vũ vừa phục hồi thính lực liền nghe được tiếng bước chân truyền vào trong tai hắn! Tiếp theo, trước mắt Dương Vũ cũng từ từ khôi phục ánh sáng. Mở mắt nhìn, lọt vào mắt hắn là gương mặt lộ nụ cười tàn nhẫn của Bạo Hùng.
“Thằng nhóc này giỏi thiệt, có thể chịu một đấm của tao mà không chết! Nhưng lần này nếu như mày cũng không chết tao mới thật sự phục mày.” Đang nói còn chưa dứt, chân phải của Bạo Hùng đã nhấc lên đá thật mạnh vào thân thể Dương Vũ .
Đồng tử của Dương Vũ co lại! muốn né tránh nhưng cả người vẫn như cũ không có một chút khí lực! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạo Hùng một cước hung hăng đá vào bụng mình.
"Ầm!"
Trong bụng Dương Vũ như phiên giang đảo hải, ruột oằn oại cảm giác giống như bị chặt đứt. Đau đớn kịch liệt tràn ngập đầu óc. Tiếp theo cảm giác đằng vân giá vũ lại xuất hiện trước mắt Dương Vũ. Ngay lúc Dương Vũ bị đá bay bổng trên không, miệng đồng thời cũng phun ra một ngụm máu tươi.
"Ầm!"
Một tiếng chấn động, Dương Vũ cả người va mạnh vào vách tường trên đường.
“Phụt” một tiếng. Dương Vũ phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp theo cả người từ trên vách tường chậm rãi rơi xuống. “Răng rắc, răn rắc” âm thanh các đầu khớp xương gảy lại vang lên trong đầu Dương Vũ, làm cho đầu óc Dương vũ càng thêm đau đớn mãnh liệt.
"Khụ khụ" Dương Vũ ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, rồi chậm rãi mở cặp mắt lờ đờ nhìn về hướng Bạo Hùng đang từng bước đi tới.
"Mẹ nó!" Dương Vũ chửi thầm trong lòng "Nghĩ không ra thằng khốn kiếp này lại quá tàn nhẫn! Chẳng lẻ sau khi mình sống lại, lại chỉ có thể rơi vào cục diện này sao? Chẳng lẻ mình sống lại chỉ để chết ở trong tay bọn họ sao?" Dương Vũ trong lòng cực kỳ uất ức.
“Như vậy mình sống lại thì có ý nghĩa gì chứ? Thà sống vất vưởng ở kiếp trước còn hơn bây giờ chết oan ức như vậy!” Trong mắt Dương Vũ toát ra ngọn lửa phẩn nộ hừng hực. Hắn hận mình vì sao sống lại, hận những người đang chà đạp hắn ở trước mắt!
"Khà Khà!" Bạo Hùng đạp một chân trên ngực Dương Vũ. Áp lực khổng lồ nhất thời làm cho lồng ngực Dương Vũ bị gảy mấy cái xương sườn!
Dương Vũ trong lòng lửa giận bốc lên! Chịu đựng đau đớn đầu khớp xương bị gảy. Cặp mắt tràn ngập lửa giận, hai tròng mắt giống như phun ra ngọn lửa hừng hực.
“Nhìn cái gì?” Bạo Hùng bị Dương Vũ trừng mắt nhìn, tâm lý cực kỳ khó chịu! Vì vậy dưới chân càng thêm dùng sức rồi đạp một cước thật mạnh giống như muốn đè nát thân thể Dương Vũ.
"Ai da!" Dương Vũ rốt cục chịu đựng không nổi đau nhức kêu một tiếng!
"Ý, tao tưởng mày câm điếc rồi chứ!" Bạo Hùng vẻ mặt tràn đầy hài hước, dưới chân lần nữa dùng sức đạp một cái!
"Phụt!" Dương Vũ phun một ngụm máu tươi.
"Mày là thằng khốn nạn, có cơ hội tao sẽ giết mày. ĐM...." Dương Vũ thật sự là nghĩ không ra phải chửi thằng khốn kiếp trước mắt này như thế nào. Chỉ có thể chửi loạn một hồi.
"Mày muốn chết!" Bạo Hùng một cước hung hăng đạp lên ngực Dương Vũ. Lực lượng khổng lồ làm cho Dương Vũ thiếu chút nữa tắt thở.
“ĐM” Dương Vũ há miệng chửi lớn. Nếu phản kháng không được, vậy chỉ có thể dựa vào miệng chửi cho hả giận!
"Tao cho mày chửi!" Bạo Hùng nổi giận, một cước liền đạp lên miệng Dương Vũ, Tiếp theo, hắn dùng chân hung hăng xéo lên mặt Dương Vũ vài cái! Giống như là đang giày xéo tàn thuốc trên mặt đất.