Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ảnh cao lớn vừa mới xuất hiện chính là Dương Vũ vốn vẫn ẩn ở một bên quan sát. Hắn không nỡ nhìn Hỏa Phượng Hoàng bị gã thanh niên kia hành hạ đến chết nên mới xuất thủ.

Thứ nhất là hắn không ưa gã thanh niên kia. Tiếp nữa là hắn đã cảm thấy có hứng thú với Hỏa Phượng Hoàng. Điều này không phải là nói Dương Vũ vừa thấy Hỏa Phượng Hoàng đã yêu…Mà là hắn thật sự cảm thấy luyến tiếc nhân tài như Hỏa Phượng Hoàng.

Huống chi Dương Vũ còn có một suy nghĩ khác. Hắn cũng không muốn Hỏa Phượng Hoàng bị giết chết như vậy. Hắn cũng thấy Hỏa Phượng Hoàng mặc dù là con của trùm xã hội đen nhưng lại không phải là người xấu, nên ra tay cứu đó là điều đương nhiên (Rõ ràng là mê gái mà còn cố bào chữa – A sắc)

Hỏa tường mà Dương Vũ tạo ra đã đem hai người bọn họ vây kín ở bên trong. Những đạo phong nhận từ bên ngoài phóng tới cũng không thể làm suy suyển được bức tường phòng ngự này. Từng đạo phong nhận khi chạm vào hỏa tường liền tan rã, mà hỏa tường chỉ rung lên nhè nhẹ mà thôi.

“Có sao không.” Dương Vũ cúi xuống đỡ Hỏa Phượng Hoàng đứng dậy.

“Anh là ai?” Mặc dù không muốn nhưng nàng cũng được Dương Vũ đỡ dậy. Bất quá Hỏa Phượng Hoàng không cảm kích, liếc Dương Vũ một cái, lạnh lùng nói.

Nhìn thái độ lạnh lùng của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ khẽ mỉm cười rồi nói:”Tôi không phải kẻ thù, tôi tới cứu cô.”

“Cám ơn lòng tốt, bất quá tôi không cần anh cứu (con này chém jó đại tôg sư – A Sắc )” Hỏa Phượng Hoàng không chút cảm kích lạnh lùng liếc Dương Vũ. Dương Vũ trong lòng chỉ biết cười khổ một tiếng. Bất quá quan sát lâu như vậy, hắn cũng biết phần nào tính cách của Hỏa Phượng Hoàng, nên cũng không quá để ý.

“Cô bây giờ vẫn còn có thể đánh tiếp sao? Vậy thì khác nào tự sát? Nếu cô muốn thì tôi cũng không cản.” Vừa dìu Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ vừa nhìn về phía gã thanh niên nói.

“Hừ, không cần anh quan tâm.” Hỏa Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng. Nhưng tiếng rên sau đó đã tố cáo nàng. Thương thế của nàng bây giờ rất nặng, sắc mặt trắng bệch vì mất rất nhiều máu. Nếu như không phải thể chất của nàng cường hãn hơn người bình thường thì bây giờ nàng hẳn là đã ngất rồi.

“Anh là ai?” Nhìn thấy Dương Vũ xuất hiện đột ngột không một dấu hiệu báo trước, gã thanh niên cảm thấy khiếp sợ. Trước đó, hắn đã tìm tòi quan sát chung quanh, cho dù là lúc đang chiến đấu hắn cũng luôn chú ý đến mọi thứ. Nhưng hắn vẫn không thể nhận ra Dương Vũ ẩn ở một bên.

Hiện tại Dương Vũ đã ra tay cứu Hỏa Phượng Hoàng! Nếu không phải là đi ngang qua thì chỉ có thể là ẩn ở một bên quan sát. Nếu là như vậy mà nói…thực lực của Dương Vũ đã vượt qua hắn, không thì khả năng ẩn tàng của Dương Vũ cũng vô cùng cao.

“Anh bạn, anh đã đánh cô ta thành trọng thương như vậy, sao không thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho cô ta một mạng? Làm người nên biết điểm dừng, không nên đuổi tận giết tuyệt.” Thu hồi hỏa tường, Dương Vũ đỡ Hỏa Phượng Hoàng rồi nhìn gã thanh niên nói.

“Anh là ai? Đây là chuyện riêng của tôi và Hỏa Phượng Hoàng, anh không nên nhúng tay vào.” Gã thanh niên ánh mắt lóe ra tinh quang nhìn Dương Vũ nói.

“Tôi chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi, khuyên anh không nên đuổi tận giết tuyệt.” Dương vũ mỉm cười nói.

“Nếu như tôi không bỏ qua?” Gã thanh niên sắc mặt càng trở nên lạnh lùng. Đối với cường giả xuất hiện đột ngột như Dương Vũ tuy hắn có chút kiêng kỵ, nhưng còn chưa tới nỗi quay đầu bỏ chạy. Nhiệm vụ lần này chính là phải giết chết Hỏa Phượng Hoàng!

“Đây là chuyện riêng của tôi và hắn, không liên quan tới anh.” Hung hăng nhìn gã thanh niên, Hỏa Phượng Hoàng nói với Dương Vũ.

“Cũng tốt, cô hiện tại cứ việc tiến lên, tôi sẽ đứng nhìn xem cô bị hành hạ đến chết như thế nào. Một lát nữa tôi sẽ nhặt xác dùm cô, tránh bị phơi xác nơi hoang dã.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng thản nhiên nói.

Nói thật, Dương Vũ đã cảm thấy có chút tức giận. Hỏa Phượng Hoàng thật sự không biết tốt xấu. Không cần cảm kích hắn cũng không sao. Nhưng nàng rõ ràng không phải là đối thủ của tên thanh niên kia, nhưng vẫn cự tuyệt hảo ý của Dương Vũ, rõ ràng là muốn chết mà!

“Chuyện của tôi không cần anh quản.” Hỏa Phượng Hoàng cũng không nhìn Dương Vũ một cái, thản nhiên nói.

“Được rồi, cô sống hay chết tôi không quan tâm.” Vừa dứt lời, Dương Vũ liền buông Hỏa Phượng Hoàng ra, thân ảnh chợt loé liền xuất hiện cách đó không xa. Thật sự là bỏ mặc.

“Bịch!” Dương Vũ vừa mới rời đi, một thanh âm vang lên, thân thể Hỏa Phượng Hoàng mềm nhũn ngã xuống, té trên mặt đất.

“Người này thật sự bỏ đi!” Hỏa Phượng Hoàng ngã trên đất, trong lòng có chút tức giận, lực lượng mất hết, máu cũng mất quá nhiều, hiện tại ngay cả đứng vững nàng còn không thể chứ đừng nói là chiến đấu.

Khi nãy cự tuyệt Dương Vũ cũng chỉ là nàng thuận miệng mà thôi. Nhưng nàng cũng thật không ngờ rằng Dương Vũ thật sự bỏ mặc mình mà rời đi.

Nghe Dương Vũ cùng Hỏa Phượng Hoàng nói chuyện, gã thanh niên đứng không xa cười lạnh. Hắn biết Dương Vũ thật ra chỉ kẽ qua đường mà thôi, hiện giờ lại càng bỏ mặc không quản.

Gã thanh niên cười lạnh một tiếng, bước lên một bước nhìn Hỏa Phượng Hoàng trên đất. ” Hỏa Phượng Hoàng, hôm nay là ngày chết của cô!” Vừa dứt lời, trước mặt người thanh niên liền xuất hiện đạo phong nhận khổng lồ. Sau gã vung hai tay lên, đạo phong nhận khổng lồ lập tức hướng về phía Hỏa Phượng Hoàng đang nằm trên mặt đất bắn tới.

Đạo phong nhận tốc độ cực nhanh! Gào rít xé gió lên trong không trung! Trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng. Nếu như nàng không thể né tránh thì sẽ ngay lập tức bị chém thành hai khúc!

Nhìn đạo phong nhận đang phóng nhanh tới, sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng trở nên trắng bệch! Sự sợ hãi hiện lên trong mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK